Thần Y Ở Rể

Giờ ông này không thèm ám chỉ bóng gió nữa mà nói thắng ra luôn rồi à? Xem ra Tam Tôn Trưởng thật sự không chờ được nữa rồi.

Phan Lâm quét mắt nhìn ông ta một cái, đang nghĩ cách nên trả lời thể nào thì Tam Tôn Trưởng lại tiếp tục hùng hổ quát: "Phan Lâm, cậu còn do dự cái gì nữa? Làm sao thế? Chẳng lẽ cậu không muốn dâng Lạc Linh Huyết lên tặng cho cung chủ sao? Cậu không tự nhìn lại bản thân xem mình là cái thá gì à! Lạc Linh Huyết ở trên người cậu thật sự rất phung phí của trời cho, chỉ có cung chủ mới có thể phát huy được uy lực thật sự của nó mà tôi! Cậu đã hiểu chưa?"

Ánh mắt Phan Lâm trở nên rét lạnh, anh đang định mở miệng đáp lại thì cung chủ Mạc Tâm lại lên tiếng: "Được rồi Tam Tôn Trưởng, ông bớt nói lại đi, Phan Lâm có được mười giot Lac Linh Huyết thì đó là vận may của cậu ta! Nó là đồ của cậu ta rồi, làm sao chúng ta có thể chiếm đoạt đồ của người khác một cách tùy tiện được chứ?"

Tam Tôn Trưởng sửng sốt: "Cung chủ, chuyện này.." "Mặc dù Lạc Linh Huyết rất tốt, nhưng nó cũng vô duyên với tôi, chúng ta theo đuổi con đường trường sinh, cần chú ý lòng trong sạch không có tạp chất, cứ thuận theo tự nhiên, nếu để mấy giọt Lạc Linh Huyết này làm mất lòng thanh tịnh thì chỉ làm tâm ma tăng cao, đến lúc đó không có được mà còn lại mất." Cung chủ Mạc Tâm lắc đầu.

Tam Tôn Trưởng mấp máy môi, cuối cùng ông ta cúi thấp đầu nói: "Vâng!" "Phan Lâm, cậu không cần phải lo lắng đâu, ta sẽ không cướp đi Lạc Linh Huyết của cậu mà ngược lại, ta sẽ chú trọng bồi dưỡng cậu!" "Bồi dưỡng sao?" Phan Lâm sững sờ. "Cậu có biết vì sao trong khoảng thời gian này ta phải bế quan không?" "Chuyện đó... đệ tử không biết." "Thực tế, những ngày gần đây Thiên Cung ta không còn yên ổn nữa, có nhiều thể lực luôn tìm đến gây phiền toái! Ta không thể không bế quan để tu luyện để đột phá cấp bậc công pháp, tăng thực lực lên, trấn áp được mấy kẻ bên ngoài xâm phạm vào đây. "Thì ra là thế" "Đoạn thời gian trước người của Tử Huyền Thiên cũng đến gây sự mà đúng không? Ta cũng có nghe qua, cậu đã lập công rất lớn đấy! Cậu có thể đánh bại được những người trong bốn Thánh Anh của Tử Huyền Thiên, từ đó có thể thấy được thiên phú của con nhất định không phải hạng tầm thường! Tính thời gian thì ngày mai sẽ tổ chức một buổi tiệc trà nhỏ, ngày mai sẽ có khách quý đến chơi, ta có ý muốn cậu đại diện Trường Sinh Thiên Cung chúng ta so tài với khách quý đó! Nếu như cậu có thể thắng được, ta sẽ nhận cậu là đệ tử nhập thất!" Cung chủ Mạc Tâm cười nói. "Nhận làm đệ tử nhập thất sao?"

Hô hấp của Phan Lâm lập tức trở nên dồn dập, anh lập tức chắp tay nói lớn: "Cảm ơn cung chủ!" Đương nhiên Phan Lâm sẽ đồng ý rồi. Nói về y thuật, ở

Trường Sinh Thiên Cung này thi cung chủ chắc chắn là đứng trên cao nhất rồi. Nếu anh được cung chủ Thiên Cung chỉ điểm và dạy bảo, Phan Lâm chắc chắn sẽ được ích lợi không nhỏ. Anh cũng là người yêu thích y học, có cơ hội này, làm sao anh buông tha được chứ? Tất nhiên anh sẽ nhiệt tình đồng ý rồi. "Hả? Nhận Phan Lâm làm đồ đệ?"

Sắc mặt của Tam Tôn Trưởng tái nhot đến cực độ, ông ta gấp gáp bước lên trước nói: "Cung chủ! Ngài... Xin ngài hãy suy nghĩ kĩ lại! Phan Lâm này, lòng không trung thực, xảo quyệt låm chiêu! Ngài... Sao ngài lại thu cậu ta làm đệ tử nhập thất được chứ? Không thể thể được!" "Tam Tôn Trưởng, ta nghĩ chắc là ông có chuyện gì hiểu lầm với Phan Lâm rồi đúng không?" Cung chủ khó hiểu nên hỏi. "Cung chủ... Trong Thiên Cung chúng ta có vô số đệ tử xuất sắc, thiên tài yêu nghiệt thì lại càng nhiều hơn, không muốn ngài sẽ chọn lọc đệ tử tham gia tiệc trà này sao? Vì sao đột nhiên lại xác định là Phan Lâm rồi?" "Tôi cảm thấy để cho Phan Lâm đại diện chúng ta thì chắc chắn sẽ thắng. "Nhưng mà.." "Được rồi, tôi tự biết có chừng mực. Cung chủ Mạc Tâm lạnh nhạt nói.

Tam Tôn Trưởng cũng đành thôi. "Bây giờ ông đi nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ phải người đưa cho ông thuốc tôi tự tay nấu, để cho ông nhanh chóng bình phục, ngày mai còn tham gia tiệc trà nữa, ông cũng không cần quá mức căng thẳng, ngày mai cũng không phải trận chiến sinh tử gì, chỉ là so tài một chút mà thôi!" Cung chủ Mạc Tâm cười nói. "Vâng, thưa cung chủ.

Phan Lâm cũng không nói nhiều nữa, làm lễ chào bà ấy rồi quay người rời đi.

Khi nhìn bóng lưng Phan Lâm rời đi, Tam Tôn Trưởng lại nghiến răng nghien lợi, cực kì không cam lòng. "Cung chủ, ngài thật sự muốn bồi dưỡng người này sao? Tên này không rõ lai lịch, lầm chiêu nhiều kế, ngài mà bồi dưỡng cậu ta thì tôi sợ là... nuôi hổ trong nhà đấy!" Tam Tôn Trưởng bối rối, lo âu đến mức chân tay luống cuống. "Nói cậu ta không rõ lai lịch thì hơi quả rồi đấy! Tôi đã nằm được những thông tin về Phan Lâm rồi! Chuyện lúc trước cậu ta bị oan nên mới bị trục xuất khỏi Thiên Cung, nhưng trên thực tế cậu ta vẫn là đệ tử của Thiên Cung ta như lúc đầy.”

Cung chủ Mạc Tâm lại nói: "Tuy vài năm sau cậu ta mới quay trở lại, kiến thức y học thì không phải học từ y thuật của

Thiên Cung, cũng không biết là người nào đã dạy cho cậu ta, nhưng dù thể nào đi nữa, chúng ta vẫn nên cho cậu ta một cơ hội."

Tam Tôn Trưởng thở dài, biết không thể làm gì được. "Ông không cần quá mức lo lắng đầu, Tam Tôn Trưởng! Về phần Phan Lâm, tôi đã có dự tính rồi." Thấy Tam Tôn Trưởng lo läng như thế, cung chủ Mạc Tâm lại an ủi một câu. "Dự tính?" "Chuyện Đại Tôn Trường chết, mặc dù không có chứng cứ nhưng tôi vẫn cảm thấy khá liên quan với Phan Lâm, việc này cần điều tra lại cho kỹ. Mặc khác, Lạc Linh Huyết ở trong tay Phan Lâm... Ông đòi thẳng thừng công khai như thế đúng là thiếu cân nhắc" "Hả? Cung chủ muốn có Lạc Linh Huyết à?" "Mười giọt Lạc Linh Huyết không phải thứ tầm thường, làm sao không muốn được chứ? Nếu có sự hỗ trợ của mười giọt Lạc Linh Huyết, Trường Sinh Thiên Cung ta còn sợ ai? Cho nên tôi muốn có được Lạc Linh Huyết là vì Thiên Cung chứ không phải là vì ham muốn cá nhân đầu!" "Cung chủ thật sáng suốt." "Nhưng ép Phan Lâm giao ra kiểu như ông thì sao tôi đồng ý cho được? Nếu truyền ra ngoài, chẳng phải làm tổn hại đến uy nghiêm của tôi sao?" "Ý của cung chủ là?" "Trước tiên cử để Phan Lâm dùng trước đã, tôi nghĩ qua một thời gian ngắn nữa cậu ta sẽ phải tự nguyện giao Lạc Linh Huyết cho tôi thôi." "Tức là... vào tiệc trà ngày mai..." "Phái xem biểu hiện của Phan Lâm thế nào, nếu như cậu ta thật sự có thiên phú xuất chúng thì tôi cũng bằng lòng nhận cậu ta làm đệ tử nhập thất" "Cung chủ, chuyện này.." "Ông đừng vội phản đối, tôi cũng đã suy nghĩ rồi! Những ngày gần đây, tôi nhận được tin bên kia xuất hiện mấy đệ tử vô cùng xuất sắc, hơn nữa cũng không phải dạng tầm thường. Các đệ tử thường thường trong Thiên Cung ta dù có được đào tạo thì sợ là chúng nó cũng không phải đối thủ của đám yêu nghiệt đảng sợ kia! Nên tôi mới chọn Phan Lâm, bồi dưỡng cậu ta thành vũ khí sắc bén của Thiên Cung đối phó với Hiệp hội."

Cung chủ Mặc tâm lại trở lại ghế ngồi, lấy cuốn sách cổ kia ra, vừa xem vừa nói. "Thì ra là thế, cung chủ thật sự nhìn xa trông rộng, trí tuệ vô song, chúng tôi không thể bằng được!" "Đừng nịnh nữa, đi xuống đi" "Vâng, cung chủ."

Tam Tôn Trưởng khom người xuống chào bà ấy rồi chậm rãi ra ngoài Nhật Nguyệt Tinh Cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui