Không một ai biết được giờ đây Phan Lâm đang có suy nghĩ gì.
Dùng hai mươi giọt Lạc Linh Huyết tới Trường Sinh Thiên Cung mà khiêu khích cung chủ? Thế không phải hai tay dâng Lạc Linh Huyềt lên rồi sao? Cung chủ không phải người ngu ngốc, sao có thể đấu đơn với anh được?
Khi biết Phan Lâm còn hai mươi giọt Lạc Linh Huyết này, Mạc Tâm chắc chắn sẽ phát động nhiều lực lượng hết mức có thể để cướp những giọt máu đó về! Lúc này Phan Lâm đã bị bao vây đến nước chảy không lot, có cánh cũng không bay đi nổi, ngoài việc chờ chết ra thì anh làm gì còn lựa chọn nào khác?
Những người ở Trường Sinh Thiên Cung không ai không nhìn chằm chằm vào anh, nóng lòng muốn xông lên ngay lập tức. Nhưng Phan Lâm lại tỏ ra không nao núng chút nào, chỉ hờ hững nhìn mọi thứ xung quanh.
"Anh bạn à, ta sẽ không làm khó anh đâu, nếu anh chịu đầu hàng ngoan ngoăn giao hai mươi giọt Lạc Linh Huyết ra, ta sẽ không giết anh" Cung chủ Mạc Tâm lạnh lùng cười nói.
Phan Lâm lắc đầu, nói mà về mặt không chút cảm xúc nào: "Mạc Tâm, bà cho rằng chỉ cần dựa vào đám bê tha này là có thể giết tôi à? Vậy bà cũng quá ngây thơ rồi."
"Anh nghĩ bọn họ không giết được anh à?"
Phan Lâm đáp: “Có đôi khi nhiều người chưa hẳn
hữu dụng đâu! Tôi dám tới đây thì sẽ không sợ chúng. Mac Tâm, tôi khuyên bà dừng bắt người của bà xông lên thì hơn, bà mà bắt chúng lên thi chỉ làm tăng thêm thương vong mà thôi, như vậy sẽ mất nhiều hơn được.”
"Ha ha, thú vị! Thật là thú vị! Thiên Cung khổng lồ vĩ đại của ta thể mà lại bị một tên nhóc ngông nghênh tự cao tự đại, không biết trời cao đất dày như anh khinh thương! Được thôi, đã như vậy thì ta sẽ cho anh biết Thiên Cung bọn ta lợi hại cỡ nào!"
Dứt lời, Mạc Tâm hét lên: “Mọi người có nghe thấy người này vừa nói gì không?"
“Nghe thấy!"
"Chúng ta thể nhất định phải băm tên này ra làm
trăm mành!"
“Dám khinh thường Trường Sinh Thiên Cung à! Phải cho nó biet sư loi hai của các Vo y trong Trưong Sinh Thiên Cung mới được!"
"Giết nó!"
"Giet nó!"
"Giết nó!"
Các đệ tử đều phấn chấn tinh thần, ai nấy đều tức giận, nghiến răng nghiến lợi, thiếu điều muốn chặt Phan Lâm ra tám khối, chặt Phan Lâm thành thịt nát.
Thấy ai cũng trở nên giận dữ, Mạc Tâm gật đầu, hết sức hài lòng, mìm cười nói: "Như vậy thì ta sẽ cho mọi người một cơ hội! Đại diện cho Trường Sinh Thiên Cung ta, tiêu diệt kẻ này, lấy Lạc Linh Huyết về, chung tay xây dựng một tương lai huy hoàng xán lạn cho Trường Sinh Thiên Cung!"
"Giết nó!"
Tất cả những người của Trường Sinh Thiên Cung lập tức gầm thét và lao về phía Phan Lâm.
Trong giây phút ấy, khu vực xung quanh Nhật Nguyệt Tinh Cung như trận hồng thủy bất ngờ bùng nổ, một đám người ồ ạt kéo về phía Phan Lâm làm cho cà nơi này chật như nêm cối. Vô số kim châm và đạo kiếm lao tới chỗ anh.
Lúc này đây, bốn phương tám hướng xung quanh đầy rẫy những đòn công kích, không còn chỗ nào để tránh!
Tuy nhiên, anh lại không có ý định tránh di. Đối mắt anh lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào những kim châm đang bay tới kia, giơ tay lên bắt lấy.
"Bộp! Bop! Bop!."
Toàn bộ những kim châm đang tấn công tới đều bị Phan Lâm tóm gọn trong tay, sau đó cánh tay mạnh mẽ vung lên, kim châm bay hết ra ngoài.
"Á!"
Phần đông các đệ tử lập tức trúng kim rồi chảy máu khắp mắt mũi miệng một cách kỳ lạ, không ngừng hộc máu, ngã quy xuống đất rồi quay cuồng kêu rên, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Còn những đao kiểm đang bổ tới, Phan Lâm đều phot lo hết, mặc kệ chúng chạm đến người mình.
"Keng! Keng! Keng! Keng.."
Đao kiếm đụng vào người Phan Lâm lại phát ra tiếng kêu như đụng vào tấm thép, không hề đâm vào được da thịt Phan Lâm dù chỉ là nửa tấc, tất cả đều bị bắn ngược ra ngoài.
"Gl co?"
"Cơ the ngưoi này... cung den mức không gì đâm
vào được luôn hå?" "Hơn nữa... Anh ta sử dụng kim châm thành thạo đến vậy... Chẳng lẽ anh ta cũng là một Võ y?"
"Đáng sợ quá!"
Tiếng sợ hãi kêu lên không ngừng.
Chỉ chốc lát sau, nhóm đệ tử xông lên đầu tiên lại ngã xuống trước, máu chảy thành sông, người nằm la
liệt, ai nhìn vào cũng rợn cả người.
Cả thể lực khác đang vây xem đều thán phục.
"Người này... thật lợi hại!"
"Uy lực của hai mươi giọt Lạc Linh Huyết đúng là đáng sơ, đến mức khiến người này biến thành mình đồng da sắt, sức mạnh như núi, tốc độ nhanh như chớp. Thật khó tin!"
Theo số đệ tử nằm xuống đất ngày càng lớn, máu tươi chảy trên mặt đất cũng ngày càng nhiều.
"Điện chủ, cứu tôi với!"
Một đệ tử bị trúng một kim của Phan Lâm ở cổ, vừa đau đớn run rẩy vừa hét lên.
Trịnh Xuân Viễn thấy vậy thì vội vàng chạy qua. Nhưng còn chưa đến gần thì đệ tử kia đã phun ra một búng máu lớn, mắt và mũi ổ ạt chảy máu như vòi nước bị hỏng. Sắc mặt mọi người deu thay đổi
Trịnh Xuân Viễn voi lấy kim châm ra kiếm tra cho đệ từ đó.
Một điện chủ đang đứng bên cạnh lập tức dò hỏi: "Điện chủ Xuân Viễn, cậu ta sao rồi?"
Trịnh Xuân Viễn trầm giọng đáp: “Một số động mạch của cậu ta đã bị vỡ, mặc dù tạm thời không chết nhưng lại gây cho cơ thể cảm giác đau đớn cùng cực. Không bao lâu nữa, cậu ta sẽ bị mất máu quá nhiều và chết!"
"Thật không? Tôi còn tường cậu ta bị trúng độc
nữa!"
"Tên này dùng kim châm cứu... lại quá tàn nhẫn!" Ai cũng mắng nhiếc sĩ và.
"Tôi sợ là đệ tử bình thường không đối phó được anh ta đầu! Phải để cung chủ ra tay thôi, nếu không thương vong sẽ càng ngày càng lớn.” Ngũ Tôn Trường không nhịn được mà lên tiếng.
"Nói rất đúng!" Trịnh Xuân Viễn gật đầu, lập tức đi về phía mc cùng với mọi người.
Nhưng Mạc Tâm lại đang nhìn chăm chăm vào Phan Lâm ở bên kia, hai mày nhíu chặt như đang suy nghĩ gì đó. "Xin cung chủ hãy giết tên đó, lập uy phong cho Thiên Cung!" Mọi người đồng thanh la lên.
Nhưng cung chủ Mạc Tâm vẫn cứ dán mất vào Phan Lâm, như thể không nghe được những người này đang nói gì.
Trịnh Xuân Viễn và Ngũ Tôn Trường chẳng hiểu gì, hai mặt nhìn nhau, tự hỏi cung chủ đang làm sao.
Song, lúc này, cung chủ Mạc Tâm đột nhiên thì thào: "Không đúng! Không đúng!"
Cái gì không đúng?
Mọi người nghe vậy càng khó hiều hơn.
Ngũ Tôn Trường thận trọng hỏi: "Cung chù, xày ra vấn đề gì sao?"
“Máu này... có vấn đề!" Mạc Tâm trầm giọng nói, đột nhiên bà ta như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt thoáng cái trở nên vô cùng tái nhợt...