“Không thể nào"
Bên này Khổng Hằng Sơn ngồi trên xe lăn trừng to mắt, ngày người nhìn cảnh này, trên gương mặt già nua đầy vết nhăn kia tràn đầy khiếp sợ.
Những người còn lại cũng trợn tròn mắt. “Tại sao lại có thể như vậy được chứ? Hai cao thủ tuyệt thế bên cạnh ông Khổng... Thế mà không phải là đối thủ của bác sĩ Lâm?” Phan Phi Anh cũng khó có thể tin nổi.
Ông ta đã từng nghe qua danh tiếng của hai người này, nghe nói hai người này đi theo Khổng Kỳ Thánh ròng rã bốn mươi năm, Khổng Hằng Sơn danh xưng Kỳ Thánh, cả đời này đều nghiên cứu cờ thuật, hai người này muốn dùng cờ tham gia võ, tu luyện võ học cao hơn.
Cho đến hôm nay, trình độ võ học của hai người bọn họ đã đạt đến mức không từ ngữ nào có thể hình dung được, dùng từ đạt đến đỉnh cao cũng không đủ để miêu tả.
Nhất là mấy năm này, hai người theo Khổng Hằng Sơn vào nam ra bắc, đánh bại không ít kẻ mạnh đương thời, thắng rất dễ dàng.
Theo lý mà nói, hai người bọn họ đồng loạt ra tay, cho dù không giết được bác sĩ Lâm thì ít nhất cũng kéo dài được thời gian, tuy thua cũng không đến mức quá thể thảm như vậy mới đúng.
Nhưng vì sao hiện tại... Bọn họ cứ thế chết ngay tại chỗ.
Rốt cuộc là do thực lực của bọn họ quá kém, hay là bác sĩ Lâm quá mạnh?
Ai cũng không nghĩ ra.
Hai người này chết, không ai cản nổi bác sĩ Lâm.
Anh hơi nghiêng đầu nhìn về phía Khổng Hằng Sơn. Lúc này Khổng Hằng Sơn không bình tĩnh nổi nữa, lập tức nhìn thấy Phan Lâm sải bước đi về phía bên này, người trên đường không ai dám tiếp tục ngăn cản anh.
Ánh mắt mỗi người nhìn về phía Phan Lâm đều tràn đầy sợ hãi và hoảng sợ, giống như nhìn thấy ác ma.
Phan Lâm một đường thông suốt. “Đứng... Đứng lại!” Giang Nam Tùng nóng nảy, lập tức la to.
Thế nhưng Phan Lâm kiên quyết không để ý đến ông ta.
Rầm rầm rầm.
Lúc này một nhóm người vọt đến chỗ Khổng Hằng Sơn, vây quanh bảo vệ ông ta.
Nhìn qua, rõ ràng là người nhà họ Phan. “Bác sĩ Lâm, chúng ta ngồi xuống nói chuyện!” Vẻ mặt Phan Phi Anh nghiêm túc nói. “Tôi và mấy người không có bất kỳ chuyện gì để nói, tôi khuyên ông vẫn nên lập tức tránh ra, nếu không ông sẽ chỉ chết trước Khổng Hằng Sơn mà thôi.” Phan Lâm lạnh nhạt nói. “Bác sĩ Lâm, ông Khổng đây là ân nhân của nhà họ Phan chúng tôi, nếu như cậu muốn động đến ông Khổng nhà họ Phan chúng tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chẳng qua tôi cảm thấy chuyện này không cần thiết phải phát triển đến mức này, vì sao không bình tĩnh hòa nhã nói chuyện? Giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa, nếu như cậu cứ khăng khăng đòi chém giết ở chỗ này, vậy cậu ra khỏi Yên Long này, dưới gầm trời này còn nơi nào chứa chấp được cậu? Bác sĩ Lâm, cậu đừng đối đầu với cả thiên hạ! Cậu là người thông minh, chắc hẳn chuyện này đối với cậu không có chỗ tốt gì, mong cậu cân nhắc lợi hại trong đó!” Phan Phi Anh chân thành nói. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Phan Lâm trầm mặc không đáp, nhìn thấy cảnh này, trong lòng Phan Phi Anh vui vẻ.
Có hiệu quả!
Ông ta vội vàng nói. “Bác sĩ Lâm, hay là như thế này đi, nếu như cậu lo lắng đến việc sau khi ông Khổng rời đi sẽ tìm cậu báo thù, tôi có thể để bây giờ ở ngay trước mặt mọi người, ông ấy cho cậu một lời hứa hẹn, bảo đảm sau khi rời khỏi nơi này sẽ bỏ qua chuyện cũ, tất cả coi như không có chuyện gì xảy ra, không ai nhắc đến nữa, cậu thấy như thế nào?”
Câu này vừa nói ra, sắc mặt Khổng Hằng Sơn thay đổi, ông ta còn muốn nói gì đó, nhưng Phan Phi Anh đã bước lên trước, đè thấp giọng nói. “Ông cụ, hiện tại bác sĩ Lâm này quá mức cường thế chúng ta không thể đối cứng với cậu ta, trước tiên vẫn nên bảo vệ ngài rời khỏi nơi này trước, đợi rời khỏi núi Yên Long, chúng ta lại tìm cậu ta tính sổ!” “Nhưng nếu làm như thế, chẳng phải là tôi nuốt lời ư? Đến lúc đó người đời sẽ châm biếm tôi!” Khổng Hằng Sơn có chút lo lắng. “Ông Khổng, đến lúc nào rồi mà ngài vẫn còn cần nhắc đến chuyện này? Hơn nữa, ai dám cười ngài chứ? Ngài không cần cân nhắc nhiều như thế, rời khỏi nơi này rồi nói sau.” Phan Phi Anh tận tình thuyết phục.
Khổng Hằng Sơn suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu. “Thôi, cứ dựa theo lời cậu nói mà làm đi, cao thủ tôi dẫn đến đây cũng đã mất, hiện tại quả thật chỉ có thể rời đi trước. Phi Anh, lần này phải nhờ vào cậu, tôi sẽ nhớ kỹ ân tình của cậu." Khổng Hằng Sơn khàn giọng nói. “Ngài đừng sợ, có tôi đây!” Phan Phi Anh mỉm cười nói, nói xong, ông ta chuẩn bị tiếp tục cùng Phan Lâm thương lượng.
Thế nhưng vào lúc này, Phan Lâm đột nhiên đi lên mấy bước, một tay nắm lấy bả vai của Phan Phi Anh, sau đó quăng mạnh xuống đất.
Phan Phi Anh không hề phòng bị, trong nháy mắt đã bị đập xuống đất.
Bịch.
Mặt đất bị một lực trùng kích mạnh ép xuống, tạo ra một cái hố to.
Khắp nơi rung chuyển, vết nứt trải rộng.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ.
Người nhà họ Phan càng thêm choáng váng, bọn họ gầm lên một tiếng, đồng loạt xông đến chỗ Phan Lâm.
Nhưng không đợi Phan Lâm ra tay thì Bạch Thiếu Quân đã xông lên giữa đám người nhà họ Phan một cách quỷ mị, thuần thục đánh ngã đá người nhà họ Phan này. “Bác sĩ Lâm, cậu muốn làm gì?” Khổng Hằng Sơn nóng nảy quát to. “Chẳng làm gì cả, chỉ muốn chậm rãi cùng những người này tính toán nợ nần.”
Phan Lâm bình tĩnh nhìn qua Phan Phi Anh đang có dáng vẻ chật vật trên mặt đất, bình tĩnh nói. “Phan Phi Anh, nhà họ Phan các ông không có tư cách cùng tôi cò kè mặc cả, lần này tôi đến Yến Kinh chính là bởi vì các ông mấy lần hãm hại tôi, muốn đẩy tôi vào chỗ chết, nên tôi mới đến lấy lại lẽ phải cho mình, các ông là những kẻ mà tôi nhất định phải giết, bây giờ ông không cân nhắc cho bản thân, ngược lại muốn ở đây làm người tốt, muốn lợi dụng tôi để đổi lấy ân tình với Khổng Hằng Sơn, ông tính toán hay thật đấy!” “Bác sĩ Lâm... Cậu!” Phan Phi Anh có chút không phản bác được. Ông ta không nghĩ đến bác sĩ Lâm này hoàn toàn là một thằng điên. “Nếu như ông đã khăng khăng muốn bảo vệ Khổng Hằng Sơn, như vậy hiện tại tôi sẽ tiến ông lên đường trước. Phan Lâm từ tốn nói, sau đó anh lấy ra một chiếc kim châm cứu, đi đến chỗ Phan Phi Anh.
Hô hấp của Phan Phi Anh căng lên, gương mặt tái mét, cơ thể không nhịn được mà run rẩy