Vị này là ai? Đây chính là nhân vật trong truyền thuyết ở Yến Kinh đấy, là thần tiên sống hơn một trăm tuổi.
Nhưng hôm nay bà ta lại phải cúi đầu hành lễ với Phan Lâm, tôn anh là chủ nhân... Cảnh tượng như thế, đâu chỉ dùng khoa trương để hình dung, đây thật đúng là khủng bố, là cảnh khiến người ta không cách nào tiếp nhận được.
| Khổng Hằng Sơn trợn mắt há hốc mồm, Giang Nam Tùng, thậm chí là Đoàn Gia Vị và Trịnh Nam Thiên đều trợn tròn mắt, không ai tin vào những gì mà mình nghe thấy, thế nhưng sự thật lại bày ra ngay trước mắt, bọn họ không tin cũng không được.
Phan Làm hài lòng gật đầu, thế nhưng anh cũng không định cử thể bỏ qua cho đám người Khổng Hằng Sơn, mà chính là lại một lần nữa lấy kim châm cứu, đâm vào trên người mấy kẻ này. | Toàn bộ quá trình võ si ma bà đều đứng nhìn, mặc cho kim châm cứu của Phan Lâm đâm vào trong cơ thể của những người này, từ đầu đến cuối đều không nói một câu.
“Bác sĩ Lâm, cậu... Cậu làm gì thế?" “Dừng tay lại cho tôi!” “Chẳng lẽ cậu muốn giết chúng tôi ư? Võ si ma bà ở đây, sao có thể cho cậu làm cản?”
Cả người bọn họ run rẩy, thế lượng gào thét, nhưng Phan Lâm hồn nhiên không sợ, anh dùng kim châm cứu làm môi giới, điên cuồng đâm vào trên thân mấy người này.
Chỉ một lát sau, tất cả mọi người ở hiện trường đều bị Phan Lâm dùng kim châm cứu đâm vào, từng người run rẩy hoảng sợ. “Bác sĩ Lâm, cậu dùng châm gì cho những người này” Võ si ma bà ngưng trọng hỏi.
“Yên tâm đi, chỉ là một loại độc dược mãn tính mà thôi, chỉ cần mỗi tháng bọn họ đến chỗ tôi nhận lấy thuốc làm dịu đau đớn, bọn họ sẽ không có bất kỳ chuyện gì” Phan Lâm hờ hững đáp.
“Hả? Nói như thế, bác sĩ Lâm không tin tôi sao?” Võ si ma bà lạnh lùng hỏi.
“Không không không, bà lão, tôi không có ý tử này, tôi làm như thể chỉ vì lý do an toàn mà thôi, bà cũng biết rồi đó, người muốn giết tôi đếm mãi không hết, chỉ riêng Yến Kinh này cũng đã có rất nhiều người, trên thực tế đã có rất nhiều người muốn lấy đầu của tôi, tôi làm như thế cũng là bất đắc dĩ, nếu như tôi đưa thuốc giải cho bà, bà còn thành thật quét rác ở Dương Hoa chúng tôi ư?” Phan Lâm hỏi ngược lại.
Lời này khiến cho võ si ma bà trợn mắt há hốc mồm, không nói lời nào. Quả thật đúng là như thế. Tuy bà ta ẩn náu trong thành phố, lăn lộn trong đám người tốt xấu lẫn lộn, trên thực tế bà ta từng trải qua chuyện như thế. Chẳng qua sao võ si ma bà có thể là đòn sát thủ của Phan Lâm được chứ?
Dưới hoàn cảnh song phương đều bị quản chế, xử quyết một sự tồn tại không có lợi cho mình, loại thời điểm này trảm tưởng là tối kỵ, sẽ đánh mất lòng người. Đọc nhanh tại Tamlinh247.com
Nếu như thật sự tin vào, chỉ sợ cách cái chết không xa. Quyết không thể người bên ngoài dẫn dắt.
Chẳng qua bây giờ Phan Lâm là cố chủ, bà ta nói gì cũng vô dụng, toàn bộ cục diện đã bị Phan Lâm nằm trong tay, võ si ma bà đã lấy Phan Lâm như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Lúc này đã thầy Phan Lâm lại lấy ra mấy kim châm cứu khác, đâm vào trên cổ đám người Khổng Hằng Sơn và Giang Nam. Tùng.
Trong khoảnh khắc đó, đám người Giang Nam Tùng và Khổng Hằng Sơn điên cuồng run rẩy, giống như có dòng điện chạy khắp người, không ngừng lảo đảo, khiến người nhìn tê dại cả da đầu.
“Cậu đã làm gì?" Lập tức có người chất vấn. Phan Lâm không nhanh không chậm bình tĩnh nói. “Chẳng làm gì cả, tôi chỉ làm đảm bảo mà thôi. “Đảm bảo?”
“Đúng thế, tôi đậm độc vào những kẻ này, tất cả đều do tự tay tôi luyện chế ra, một khi được hiệu bốc hơi trong người thì cho dù là thần tiên cũng không cứu được.
“Bác sĩ Lâm, cậu... Vì sao cậu lại làm thế?” Lập tức có người chất vấn. “Tôi nói rồi, tôi chỉ cho mình một cải bảo đảm mà thôi.” Phan Lâm từ tốn nói.
Tuy võ sỉ ma bà giống như thần, là truyền thuyết ở Yển Kinh, nhưng trên thực tế dạng người như võ si ma bà rốt cuộc là thật hay giả, không ai nói rõ được, bởi vì võ si ma bà sẽ không xuất hiện ở nơi như thế này.
Ngay cả Phan Lâm cũng nói như thế, tất cả đều không dám nói thêm gì nữa.
Phan Lâm lấy kim châm cứu ra, đám người Khổng Hằng Sơn đặt mông ngồi dưới đất, từng người đều ngơ ngác nhìn võ si ma bà, không nói được gì..
Không Hồng Sơn không nhịn được khàn giọng nói. “Bà bà, thật xin lỗi”.
"Không cần nói như thế, tôi cũng là nể mặt anh trai ông nên mới ra tay giúp đỡ, chuyện hôm nay, tôi cũng chỉ có thể làm đến đây mà thôi, ngày sau như thế nào thì phải xem chính ông” Võ si ma bà từ tốn nói.
“Bà bà yên tâm, chuyện này... Tôi sẽ xử lý ổn thỏa”
Không Hồng Sơn âm thầm cắn răng nghiến lợi, hiển nhiên trong lòng ông ta vẫn không phục, nhưng đây không phải trong phạm vị võ si ma bà quản được.
Bà ta nhìn Phan Lâm. Phan Lâm hiểu ý, hít một hơi thật sâu, sắc mặt không chút thay đổi nói. “Các người có thể đi" Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hoảng sợ, vội vàng đi xuống núi.
Nhưng mà Phan Lâm biết, cho dù những người này rời đi thì cũng chắc chắn đứng ở bên mình, trừ khi bọn họ không muốn cái mạng này nữa.
Không Hồng Sơn siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn Phan Lâm. Lúc này đây ông ta chỉ ước có thể chém Phan Lâm thành muôn mảnh. Nhưng võ si ma bà ở chỗ này, nói cho cùng ông ta vẫn không làm gì. “Bác sĩ Lâm, chuyện này. Tuyệt đối chưa xong đâu!" Không Hồng Sơn gầm lên.