Tất cả mọi người đều cho rằng Phan Lâm sẽ nhẫn nhịn, dù sao ai nấy đều thấy được, bối cảnh của người này tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa thực lực không tầm thường, chỉ sợ là một tồn tại ghê gớm.
Bởi vì một chút chuyện nhỏ như thế, cần gì ầm ĩ lên như vậy, tạo nên một kẻ địch cho mình? Thế nhưng bác sĩ Lâm lại thoải mái đồng ý Chiêm Nhất Đao, muốn ông ta trực tiếp ra tay. Mọi người ngạc nhiên, nghĩ thầm bác sĩ Lâm quá lỗ mãng. Nhưng điều này lại khiển Chiêm Nhất Đao sướng phát điên. Ông ta nhìn chằm chằm người đàn ông mặc âu phục trắng kia, không chút nghĩ ngợi chính là bổ một đao bằng tay xuống.
Một động tác bổ đao bằng tay nhìn như bình thường, người thường căn bản không nhìn ra lợi hại trong đó, nhưng thực tế lại uy lực che trời, đủ để chém đứt sắt.
Từ trước đến nay không ai dám khiêu khích với Đao Thần như thế, nhất là thằng ranh miệng còn hội sữa như vậy, vì vậy Chiêm Nhất Đạo cũng không khách sáo.
Vốn dĩ người đàn ông mặc âu phục trắng kia ôm thái độ lơ đễnh, thế nhưng lúc Chiêm Nhất Đao bổ một đao bằng tay xuống, anh ta mới ý thức được không ổn, sắc mặt thay đổi, vội vàng lùi lại, đầu còn dám đón một chiêu này.
Nhưng thủ đạo tới quá nhanh, quá mức cuồng bạo, muốn né tránh đã không kịp nữa rồi.
Dưới tình thế cấp bách, người đàn ông mặc âu phục màu trắng kia đành phải lấy ra một khối ngọc bích mà ba cho anh ta, để ở chỗ cánh tay, va chạm với thủ đao kia.
Soạt. Ngọc bích vỡ vụn. Ngay tiếp theo, xương cánh tay của người đàn ông mặc âu phục trắng cũng bị nứt ra.
Đau đớn dữ dội khiến trong nháy mắt sắc mặt của anh ta trắng bệch, người càng liên tiếp lùi về sau, cơ thể không ổn định, sau cùng ngã mạnh xuống đất.
“Hả?” “Cậu chủ!” “Cậu chủ, anh sao rồi?” "Anh không sao chứ?” Mọi người căng thẳng, vội vã đi lên đỡ anh ta dậy. Các tân khách có mặt trong bữa tiệc đều vô cùng ngạc nhiên.
Thế nhưng Chiêm Nhất Đao đã lấy được mệnh lệnh là băm người đàn ông mặc âu phục trắng kia, sao ông ta có thể dừng tay như vậy chứ.
Ông ta nhanh chân đi qua, một chân đạp bay mấy kẻ đang vây quanh người đàn ông mặc âu phục trắng. Mọi người bị kích thích, nhao nhao gầm thét phát động thế công về phía Chiêm Nhất Đạo. Chỉ là đám người này sao có thể là đối thủ của Đạo Thần chứ? Nhanh chóng bị xử lý, từng kẻ đều nằm trên mặt đất kêu rên. Nhân viên bảo vệ có mặt ở đó không dám đứng ra ngăn cản. Một số khách mời càng là câm như hến, bởi vì một số khách mới có thân thủ tốt đã nhìn ra manh mối.Đọc nhanh tại web truyện t a m l i n h
“Thực lực của ông lão đeo mặt nạ kia vô cùng khủng bố, nghìn lần không thể là địch” “Không thể nhúng tay, không thể nhúng tay” “Chúng ta chỉ đứng xem là được rồi” Mọi người nhỏ giọng nói. Người đàn ông mặc âu phục trắng ôm cánh tay phải bị rạn xương của mình, cắn răng đứng lên. “Lão già, ông... Rốt cuộc ông là ai?” Anh ta dữ tợn gầm lên. “Hỏi câu này có quan trọng không?” Chiêm Nhất Đao khẽ nói. "Ông biết tôi là ai không?”.
"Việc này không quan trọng” Chiêm Nhất Đao lạnh lùng hét lên, sau đó giậm chân xông về phía trước, muốn giết người đàn ông mặc âu phục trắng kia.
“Á!” Hiện trường đã có người hét ầm lên.
Người đàn ông mặc âu phục trắng kia càng thêm liên tiếp lùi về phía sau, hai mắt trợn to, nhìn thủ đạo mà Chiêm Nhất Đao đánh tới, gần như quên mất việc phải phản kháng.Cập nhật nhanh tại Tamlinh247.com
Một chiều nhìn như bình thường lại mang đến áp lực lớn chưa từng có với anh ta. Anh ta căn bản không tiếp nổi. Mà đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng quát lớn vang vọng. "Ai dám làm bị thương con trai tôi!” Giọng nói vang lên, một bóng người xông vào trong bữa tiệc, không chút khách khi đánh vào thủ đạo của Chiêm Nhất Đao. Râm. Một tiếng trầm đục truyền ra, sau đó là sóng khí bộc phát, khiến cho đám người vây xem bị chấn động đến mức lui lại. Mấy bàn lớn xung quanh đều bị lật tung, bát đũa đều vỡ vụn. Hiện trường hỗn loạn, Chiêm Nhất Đạo liên tiếp lùi về sau mấy bước mới có thể đứng vững. “Hả?” Chiêm Nhất Đạo cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Bên này Bạch Thiếu Quân và Phan Lâm cùng nhau nhìn về phía Chiêm Nhất Đao, không thể tưởng tượng nổi. Phải biết Chiêm Nhất Đạo chính là Đạo Thần đấy. Thế mà lại có người tiếp được một kích này của ông ta... Sao mà khủng bố đến thế? Chỉ sợ thực lực của đối phương tuyệt đối không dưới Chiêm Nhất Đao. Phan Lâm lập tức đánh giá đối phương, mới phát hiện ra đó là một người đàn ông trung niên để tóc dài.
Người đàn ông này cũng mặc âu phục, thân hình cao lớn, bả vai rộng, không phát hiện ra khí tức, chẳng qua mặt có chiều hướng biến thành màu đen, hai mắt vằn lên tia máu, có một luồng tà ý kỳ quái.
“Đây là?” Chiêm Nhất Đao nhìn qua người đàn ông trung niên kia, vẻ mặt thay đổi. Bạch Thiếu Quân và Phan Lâm hoang mang. Các khách mời có mặt trong bữa tiệc cũng không hiểu ra sao. Đây là người phương nào? Nhìn qua có vẻ rất lợi hại?
Lúc này bên ngoài hội trường có một đám người đi đến, dẫn đầu chính là Giang Nam Tùng, ngoại trừ ông ta còn có không ít quản lý cấp cao của nhà họ Kiều.
Kiều Huyền Mi cũng ở trong số đó. Nhìn thấy những người này đến, các khách mời rối rít đi lên chào hỏi. "Ôi chao, hội trưởng Giang, cuối cùng thì ông cũng đến rồi.” “Hội trưởng Giang, đã lâu không gặp, gần đây ngài thế nào?” “Hội trưởng Giang, một lúc nữa chúng ta phải làm vài chén đấy nhé! Tiếng chào hỏi nhiệt tình không ngừng vang lên. Giang Nam Tùng cũng mỉm cười đáp lại từng người. “Mọi người, rất xin lỗi, trước tiên để Nam Tùng xử lý chuyện bất ngờ này đã” Giang Nam Tùng mỉm cười nói, sau đó nhanh chóng đi đến chỗ bàn bát tiên.
“Sao thế, bác sĩ Lâm, ông Quý, vì sao hai bên lại ra tay đánh nhau trên bữa tiệc mà tôi tổ chức? Là do kẻ hèn này chiêu đãi không được chu đáo ư?” Giang Nam Tùng mang theo vẻ mặt kỳ quái hỏi thăm.
“Hội trưởng Giang, đây là người phương nào? Vì sao dám đụng đến tôi?” Sắc mặt người đàn ông trung niên kia không thay đổi, xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Phan Lâm, hỏi.
"Ồ, vị này chính là bác sĩ Lâm danh tiếng lẫy lừng, ông Quý, chắc hẳn ông cũng nghe nói qua đến cậu ta mới đúng” Giang Nam Tùng cười tủm tỉm nói.
- ---------------------------