Phan Lâm đi theo Lưu Vũ Hàng một đường thẳng xuống chân núi. Lúc này, một lượng lớn xe quân sự đang đỗ ở đó.
Trịnh Nam Thiên cũng vừa mới đến, đang định dẫn theo người lên núi thì nhìn thấy Phan Lâm lập tức mừng rỡ.
"Phan Lâm! Sao cậu lại ở đây?" Trịnh Nam Thiên vội vàng hô lên. "Trịnh thủ trưởng?" Phan Lâm cũng phản ứng lại, bước nhanh về phía trước.
Trịnh Nam Thiên là cấp dưới của Nông Minh Chiến, bây giờ lãnh đạo cũ có chuyện cần gặp, ông ta đương nhiên phải có mặt.
"Phan Lâm, có cậu ở đây tôi yên tâm rồi, thủ trưởng nhất định sẽ không có chuyện gì!" Trịnh Nam Thiên cười nói.
"Tình hình khẩn cấp, không tiện nói nhiều. Chúng ta lên núi tìm Nông thủ trưởng trước." Sắc mặt Phan Lâm trầm xuống, nhìn Lưu Vũ Hàng nói: "Lái xe đi!"
"Anh Lâm, anh không biết rồi, bác sĩ Diệu có quy định xe chỉ được đỗ ở chân núi, không được đi lên, nếu không sẽ là vô lễ với ông ấy" Lưu Vũ Hàng bất đắc dĩ nói.
"Tính mạng quan trọng hơn, hay là mặt mũi của bác sĩ Diều quan trọng hơn?" Phan Lâm lạnh lùng hỏi.
Lưu Vũ Hàng sợ hãi, nghiến răng đạp ga lao thẳng về phía đỉnh núi. Trịnh Nam Thiên thấy vậy lắc đầu cười khổ. "Phan Lâm, cậu đúng là có một không hai..." Mọi người đi đường đều sửng sốt. "Thật to gan! Còn dám lái xe vào đây?" "Họ không biết quy tắc nơi này sao?"
"Ha, lần này lại có trò hay để xem rồi! Chờ đi, bác sĩ Diệu nhất định sẽ đem bọn họ đã xuống núi!"
"Có người sắp gặp xui xẻo rồi!" Những lời châm biếm không ngừng vang lên. Chẳng mấy chốc, xe đã chạy tới cửa biệt thự. Một vài người xuống xe..
Nhưng đúng lúc chuẩn bị bước vào biệt thự thì phát hiện cổng biệt thự đã bị đóng chặt, đồng thời trước cổng một nhóm người đang quỳ gối dập đầu khóc lóc thảm thiết, thống khổ rên rỉ.
"Bác sĩ Diệu! Xin ông đại từ đại bị cứu lấy con trai tôi!" "Bác sĩ Diệu! Bố tôi thực sự không trụ nổi tới ngày mai! Tôi cầu xin ông mau ông ấy đi!"
"Bác sĩ Diệu! Ông là thần tiên! Vợ tôi sắp không chịu nổi nữa! Xin ông thương xót cho cô ấy sống qua ngày hôm nay đi."
"Bác sĩ Diệu..." Tiếng kêu khóc không ngớt, nhiều người dập đầu đến mức chảy máu, giọng nói cũng khàn đi. Tuy nhiên, cánh cửa của sơn trang Nại Hà vẫn đóng chặt. Nhiều người dần trở nên tuyệt vọng. Mà những bệnh nhân mà họ mang theo còn đau đớn hơn.
Có người nôn ra máu, ngất xỉu tại chỗ, một số bệnh nhân đang hấp hối, rơi vào tình trạng đèn cạn dầu.
Nhìn thấy cảnh tượng giống như địa ngục này, mọi người đều không dám tin. Phải biết rằng, đây chính là biệt thự của các thiên tài y học!
"Bên ngoài nơi ở của các bác sĩ lại chính là địa ngục! Cái danh bác sĩ thiên tài này... thật đúng là hão huyền!" Chiêm Nhất Đạo hừ lạnh nói.
"Tôi nghĩ rằng bác sĩ Diều biết được thủ trưởng đến đây chữa bệnh nên đã đóng cửa phòng bệnh, toàn tâm toàn ý chữa trị cho thủ trưởng" Lưu Vũ Hàng thấp giọng nói.
"Thầy, chúng ta mau vào trong chữa bệnh cho thủ trưởng Nông" Bạch Thiếu Quân nói. "Không vội!" Phan Lâm lãnh đạm nói, đột nhiên đi đến cạnh những bệnh nhân kia. “Anh Lâm!” Lưu Vũ Hàng lo lắng hét lên. Vài người trừng mắt, không biết Phan Lâm đến đây làm gì.
Phan Lâm đến gần một người bệnh đang hấp hối, cúi xuống kiểm tra cho anh ta, mở miệng nói: "Để tôi thử chữa trị một chút được không?"
"Anh? Anh là ai?". Người đàn ông bên cạnh dập đầu đến mức chảy máu hỏi. “Tôi là bác sĩ” Phan Lâm nhẹ giọng nói. Người bệnh nhân kia hai mắt mờ mịt, trên mặt cũng không còn biểu cảm rõ ràng.
Ông ta nhìn cánh cửa đóng chặt của căn biệt thự trước mặt, sau đó lại nhìn những người thân đau đớn bên cạnh, khàn giọng nói: "Muốn chữa thì cứ chữa đi."
Ông ta căn bản không ôm nhiều hy vọng!
Xem ra đối với ông ta, trên đời này, ngoài bác sĩ Diệu, không còn ai có thể chữa khỏi bệnh cho mình.
Được sự cho phép, Phan Lâm cũng không chần chừ, lập tức mở túi kim mang theo bên mình ra bắt đầu châm cứu.
Sau vài mũi kim, bệnh nhân vẫn không có phản ứng, vẻ mặt đau đớn không chịu nổi.
Người nhà bệnh nhân liếc nhìn mấy lần, thấy mũi kim không chút phản ứng nào, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, ánh mắt ngày càng tối đi.
Anh ta lại nhìn về cánh cửa đang đóng chặt, đột nhiên hét lớn một tiếng, tiếp tục dập đầu xuống cầu xin bác sĩ Diệu ra mặt chữa trị..
Bọn họ hy vọng bằng cách này sẽ lay động đến bác sĩ Dieu. Tuy nhiên... Tất cả đều chỉ là tốn công vô ích! "Tại sao.. Tại sao... Tôi chỉ mong bố mình có thể bình an vô sự, tại sao..."
Người nhà khóc lóc trong tuyệt vọng, trán nát bươm, đầu bê bết máu nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt.
Đúng lúc này, một tiếng ho dữ dội quen thuộc đột nhiên vang lên bên cạnh anh ta. "Khụ khụ khụ..." Anh ta run lên bần bật, khó tin quay đầu lại.
Bố của anh ta đang hấp hối sắc mặt bỗng trở nên hồng hào, môi mấp máy liên tục, thỉnh thoảng lại ho khan.
Trong chốc lát, tất cả người nhà bệnh nhân đều sững sờ.
Phan Lâm cẩn thận châm cứu cho ông ta, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, đồng thời lấy dược liệu trong người ra, bóp nát rồi đưa vào miệng ông ta.
Chẳng mấy chốc, ông lão đang mê man từ từ mở mắt ra. “Bố... Bố?” Con trai ông ta nước mắt lưng tròng, run rẩy gọi. Ông ta khó khăn liếc nhìn một cái, muốn mở miệng nói, nhưng lại không có sức lực. "Anh là con trai của ông ta sao?"
Phan Lâm thở ra một hơi, cất kim đi, thấp giọng nói: "Tình trạng của bố anh đã ổn định hơn rất nhiều. Đưa ông ấy đến bệnh viện thành phố chữa trị ngay lập tức, nghe rõ chưa?"