Thần Y Ở Rể

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Người nhà họ Nông kinh ngạc nhìn Lưu Vũ Hàng, ngay sau đó dần nổi lên cơn tức giận.

“Cậu... Cậu... Thật to gan. Thật quá to gan. Cậu dám nghi ngờ y thuật của tôi sao? Cậu... đáng chết” Bác sĩ Diệu tức giận đến mức mặt đỏ cả lên, cả người run rẩy, cắn răng nghiến lợi nói.

“Bác sĩ Diệu, nếu ông cảm thấy y thuật của ông tốt hơn bác sĩ Lâm, vậy sao ông không thể bác sĩ Lâm thử qua đi, để cho anh ấy mau tới cứu thủ trưởng. Nếu như anh ấy không cứu sống được, vậy thì chứng

minh được rằng y thuật của anh ấy không bằng ông. Người sẽ là do anh ấy hại chết. Còn nếu anh ấy cứu sống được... Tất cả chuyện sau đó cũng không cần tôi nhiều lời” Lưu Vũ Hàng giải ý.

Bác sĩ Diệu nghe vậy, than thở già nua giật mình, bỗng nhiên có phản ứng. Thằng nhóc con chưa mọc hết lông đầu này lại dùng phép khích tướng à. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Bác sĩ Diêu vội vàng tỉnh táo lại, hừ giọng: “Thủ trưởng Chiến đã chết. Người chết đáng được tôn trọng nhất. Thân là con cháu đời sau, sao dám đạp lên hài cốt của ông ấy chứ?”

“Ông không dám sao?” Lưu Vũ Hàng nóng nảy.

Bác sĩ Diêu không thèm để ý tới anh ta, nói với Nông Toàn: “Anh Toàn, cô Mai, hai người mau đi lo hậu sự cho thủ trưởng đi. Hôm nay sơn trang của tôi có nhiều xung đột, tôi muốn đóng sơn trang không tiếp khách. nữa. Xin phiền mọi người mau rời đi cho”

“Vô cùng xin lỗi bác sĩ Diệu. Chúng tôi lập tức rời đi ngay” Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Nông Toàn vội vàng hô, sau đó vẫy tay: “Mau dẫn bác sĩ Lâm về. Ngoài ra, lập tức tiến hành thu hết sản nghiệp của bác sĩ Lâm. Tôi muốn anh ta hối hận vì đã đắc tội với nhà họ Nông chúng ta”

“Dạ, cậu chủ” Người của nhà họ Nông đáp lại, lập tức nhận lệnh. “Nông Toàn. Không. Không được” Lưu Vũ Hàng hộ gấp gáp. Không được làm chuyện gì? Bây giờ căn bản là người nhà họ Nông cũng không quan tâm anh ta. Mặt Phan Lâm không có cảm xúc gì. Đám người bác sĩ Diêu chỉ âm thầm bật cười. Bây giờ thể cục đã nằm trong bàn tay của bọn họ rồi. Nhưng vào ngay lúc này, một tiếng quát vang lên. “Từ từ đã” Mọi người ngẩn ra.

Nông Toàn đang định quay về cũng lập tức dừng lại. Lúc này nhìn chằm chằm vào nơi giọng nói phát ra thấy khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Trị Đông. | “Triệu Trị Đông, anh còn muốn làm gì nữa” Nông Toàn hừ lạnh. | “Không làm gì cả. Tôi chỉ hy vọng các người có thể cho bác sĩ Lâm coi qua thủ trưởng Chiến” Triệu Trị Đông trầm giọng nói.

“Anh nói cái gì?” Khuôn mặt Nông Toàn như phủ sương lạnh.

“Triệu Trị Đông. Đây là chuyện của nhà họ Nông, không có liên quan tới anh. Anh bớt xem vào chuyện của người khác đi.” Nông Ngọc Mai quát lên.

“Sao lại không có liên quan tới tôi chứ? Bác sĩ Lâm là ân nhân cứu mạng của con trai tôi, cũng chính là ân nhân của Triệu Trị Đông tôi. Bây giờ các người nói cậu ấy hại chết ông Chiến, tôi không tin!Y thuật của | bác sĩ Lâm tốt như vậy, cậu ấy nói có thể chữa khỏi cho ông Chiến thì nhất định có thể chữa khỏi. Các người không muốn cho cậu ấy chữa, ngược lại còn đổ oan cho cậu ấy. Nếu như hôm nay cứ như vậy, oan ức của bác sĩ Lâm có tắm sông cũng không sạch” Triệu Trị Đông giận dữ nói.

“Anh... Triệu Trị Đông, anh đang muốn chống lại nhà họ Nông chúng tôi sao?” Nông Toàn tức giận, chỉ thẳng vào mặt Triệu Trị Đông.

| “Nông Toàn, tôi không có ý chống lại nhà họ Nông. Tôi chỉ muốn cho ba anh một cơ hội, cho bác sĩ Lâm. một cơ hội, cũng là cho anh một cơ hội nữa”

“Vậy nếu tôi không chịu thì sao?”. “Vậy nói không chừng nhà họ Triệu chúng tôi phải ra mặt vì bác sĩ Lâm” Triệu Trị Đông trầm giọng nói. “Triệu Trị Đông, anh đang tự tìm cái chết rồi.” Nông Toàn gào lên giận dữ, lập tức đẩy người trước mặt ra,

muốn xông vào Triệu Trị Đông.

Nhưng vào lúc này, toàn bộ đám người Nhậm Nhàn, Vương Dương ở sau lưng Triệu Trị Đông vọt lên. “Nông Toàn. Anh muốn làm gì?” Nhậm Nhàn hét lớn. “Nhậm Nhàn, anh..” Nông Toàn trợn to hai cả hai mắt.

“Nghe tôi, lập tức tránh ra, để cho bác sĩ Lâm xem bệnh cho ông Chiến. Ai mà dám cản, đừng trách tôi không khách sáo” Nhậm Nhàn quát lên.

“Còn có tôi. Mau tránh ra, mau để cho bác sĩ Lâm xem bệnh đi” Dương Vương cũng mở miệng. “Tất cả tránh ra”

Mọi người gào thét, trực tiếp chen vào bên trong, toàn bộ mọi người xông tới bên cạnh thi thể của Nông Minh Chiến.

Người nhà họ Nông đều bị đẩy ra, những người liên quan của sơn trang Thần Y cũng không được đến gần.

“Đáng ghét. Các người quá to gan rồi.” Nông Toàn tức giận, vẫn muốn nói tiếp. Nhưng ngay lúc này, Nhậm Nhàn mở miệng. “Nông Toàn, tôi thấy đầu óc anh thật mê muội. Anh có biết tình hình hiện tại là gì không?” “Anh có ý gì?” Nông Toàn hỏi dữ tợn.

“Còn cần tôi nhiều lời sao? Tôi hỏi cậu, một khi ông Chiến có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì nhà họ Nông ở Yến Kinh còn là gì nữa? Anh có thể đầu thắng được nhiều dòng họ của chúng tôi vậy sao?” Nhậm | Nhàn hỏi lại.

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt Nông Toàn bị á khẩu không trả lời được. Đúng vậy.

Nhà họ Nông có được địa vị và quyền thế như ngày hôm nay, tất cả đều nhờ ông Chiến mà ra. Nếu như không có ông ta, nhất định địa vị của nhà họ Nông ở Yển Kinh sẽ rơi xuống vực sâu.

Cho dù vẫn có địa vị không tầm thường nhưng đối với những dòng họ ở trước mặt này cũng không có gì vẻ vang.

“Chúng tôi đây là vì muốn tốt cho anh. Nếu như ông Chiến sống thì nhà họ Nông vẫn sẽ giữ được vị trí ở Yến Kinh. Tuy nhiên nếu như ông Chiến có chuyện gì ngoài ý muốn, anh cảm thấy chúng tôi đồng như vậy còn phải sợ anh sao?” Nhậm Nhàn nói tiếp, kèm đó là động tác so ngón cái rồi dần chuyển sang ngón út.

Ý của anh ta đã rất rõ ràng. Nông Toàn há miệng, không biết nên đáp lại như thế nào.

“Tuy nhiên ba tôi đã không thể cứu được nữa. Nếu như các người dám làm nhục thi thể của ông ấy, các chú bác và chiến hữu của ba tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người” Nông Ngọc Mai vẫn không cam lòng, hét lên tiếp.

“Vậy chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Bác sĩ Lâm, anh ra tay đi. Mau chữa trị cho ông Chiến” Nhậm Nhàn quát lên. Mọi người đều không quan tâm nhiều nữa.

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui