Giờ phút này người nhà họ Nông đã bị dồn vào thế bí.
Đám người này quyết tâm muốn Phan Lâm phải chữa trị cho ông cụ Nông. | Bọn họ nhớ tới ân tình mà lúc trước Phan Lâm đã ra tay chữa trị cho người nhà họ vì thế bây giờ họ nhất định phải giúp Phan Lâm.
Người nhà họ Nông muốn ngăn cản thế nhưng với một chút người như bọn họ thì làm sao có thể ngăn cản được nhiều người như thế chứ?
Ngay sau đó mọi người cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra, thế nhưng lại không làm được gì cả.
"Nông Toàn! Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?" Nông Ngọc Mai cảm thấy luống cuống, quay sang hỏi em trai đang đứng bên cạnh.
"Hừ, bọn họ muốn tìm tới cái chết, chúng ta cũng không cần nghĩ nhiều làm gì! Bây giờ em sẽ gọi điện thoại để cho những người này đẹp mặt ra!" Nông Toàn tức giận lên tiếng.
"Nông Toàn à, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải đối đầu với nhiều gia tộc như thế sao? Ba đã mất, chỗ đứng của nhà họ Nông chúng ta ở Yến Kinh này sẽ giảm xuống không ít. Nếu chúng ta thật sự xảy ra mâu thuẫn với đám người này thì sẽ vô cùng bất lợi với nhà họ Nông của chúng ta đấy!" Nông Ngọc Mai lo lắng lên tiếng.
"Nếu đã như thế vậy thì toàn lực đối phó thôi. Trước mắt chúng ta cứ tìm vài người ra mặt dạy dỗ bọn họ một chút rồi tính tiếp! Nhà họ Triệu của anh ta không phải vẫn luôn đối đầu với chúng ta sao? Em nhớ là nhờ Triệu Tây của nhà họ Triệu ở trong quân đội nên nhà họ Triệu mới có được địa vị như ngày hôm nay, việc này. cũng không liên quan gì tới cái tên Triệu Tây này. Em sẽ nhanh chóng gọi cho chú hai để chú ấy đuổi Triệu Tây ra khỏi hàng ngũ!".
"Được! Chúng ta cũng không thể bỏ qua cho nhà họ Nhâm và nhà họ Vương, thế nhưng chủ yếu vẫn là cái tên họ Lâm chết tiệt đó. Nếu như không phải vì anh ta thì ba cũng không chết!".
"A! Em sẽ lập tức khiến tập đoàn Dương Hoa của anh ta tan thành mây khói, để cái tên họ Lâm đó phải hối hận!"
Nông Toàn cười nhạt, không chút do dự lấy điện thoại ra bấm một dãy số, điện thoại reo vài tiếng thì bên ngoài lập tức vang lên một tiếng long trời lở đất.
Thế nhưng đám người Phan Lâm cũng không nhận thấy những thứ này.
Thế nhưng anh biết bây giờ bãi phân đó đã up lên đầu anh, bác sĩ Diệu và người nhà họ Nông đều nhất quyết cho rằng anh chính là người giết chết Nông Minnh Chiển.
Nếu bây giờ anh không cứu sống Nông Minh Chiến thì e rằng sẽ gặp phiền phức. Phan Lâm không nghĩ ngợi gì thêm mà nhanh chóng đứng lên.
"Bác sĩ Lâm, cầu xin ngài hãy ra tay cứu giúp, mau ra tay cứu thủ trưởng đi" Nước mắt nước mũi của cảnh vệ Lưu chảy đầy mặt, anh tay quỳ xuống đất lên tiếng cầu xin anh.
"Bác sĩ Lâm, đều dựa cả vào ngài đấy!" "Mau cứu ông cụ đi!". Đám người Triệu Trị Đông cũng vội vàng lên tiếng.
"Sao, cậu ta có thể cứu sống thủ trưởng Chiến sao? Đúng là buồn cười, nếu cậu ta làm được thì tôi sẽ tự tay đập vỡ bảng hiệu của sơn trang Thần Y!" Bác sĩ Diệu liên tục cười lạnh, đương nhiên không tin tưởng anh.
"Sao? Bác sĩ Diệu, đây là ông tự nói đấy nhé, nói chuyện gì thì phải giữ lời đấy!" Phan Lâm đứng bên cạnh, nhìn bác sĩ Diệu hỏi.
"Tôi vừa nói trước mặt mọi người, sao có thể nuốt lời được chứ? Ngược lại là cậu đấy! Tên nhóc, nếu như cậu không thể cứu sống được thủ trưởng Chiến thì thế nào đây?" Bác sĩ Diêu lạnh lùng hỏi.
"Nhìn thế này thì chắc hẳn chúng ta có thể thể lập ra một vụ cá cược đấy nhỉ. Nói đi, ông muốn thế nào?"
"Đơn giản thôi, tôi muốn cậu nằm như một con chó trước cửa sơn trang Thần Y của tôi nửa ngày! Cậu thấy thế nào?" Bác sĩ Diệu cười nói.
Ông ta vừa nói lời này, hiện trường nhanh chóng trở nên náo loạn. "Bác sĩ Diệu, ông nói như thế không phải đang khinh người quá đáng sao?" "Làm chó giữ cửa sao? Ông làm như thế là muốn bác sĩ Lâm thân bại danh liệt sao?" Mọi người nhanh chóng lên tiếng chỉ trích ông ta. Các nguyên lão của sơn trang Thần Y lập tức hừ lạnh lên tiếng. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
"Nếu cậu ta sợ thì có thể không nhận lời cơ mà!" "Nếu cậu ta không dám thì cũng không cần phải cậy mạnh như thế!" "Theo tôi thấy thì cậu ta không có năng lực làm việc này, nói như thế cũng chỉ là vì mạnh miệng mà thôi!" Âm thanh chế giễu và châm biếm nhanh chóng truyền tới. Thế nhưng ngay sau đó, lời nói của Phan Lâm khiến những âm thanh này hơi ngừng lại. "Được!" Chỉ một từ ngữ đơn giản thế nhưng lại khiến tất cả mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc. "Cậu vừa nói gì?" Bác sĩ Diệu cho là mình nghe lầm.
"Tôi nói tôi đồng ý với yêu cầu của ông. Nếu tôi thắng thì ông phải đập vỡ bảng hiện sơn trang Thần Y. Còn nếu ông thắng vậy thì tôi sẽ trở thành chó canh cửa, cánh cửa cho sơn trang Thần Y một ngày!" Phan Lâm nhẹ nhàng lên tiếng.
Mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy trố mắt nghẹn họng. Sắc mặt của bác sĩ Diệu trở nên nghiêm túc.
Phan Lâm cũng không nói gì thêm, nhanh chóng đi tới bên cạnh Nông Minh Chiến sau đó nhanh chóng đưa tay lấy chiếc túi ngân châm và dược liệu mà anh luôn mang theo bên người ra chuẩn bị một số thứ, sau đó nhẹ nhàng nói: "Bác sĩ Diêu, tôi có thể bắt đầu ngay được không?"
"Tôi cho cậu một tiếng đồng hồ, nếu sau một tiếng đồng hồ mà cậu không thể chữa khỏi thì xem như cậu thua rồi" Bác sĩ Diêu lạnh lùng lên tiếng. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
"Không cần một tiếng, mười phút sau là có kết quả ngay!" "Mười phút sao?" Bác sĩ Diêu lộ vẻ sợ hãi. Phan Lâm cũng không lên tiếng, bắt đầu châm cứu. Vô số ánh mắt ở đây đều nhìn chằm chằm vào anh, cẩn thận nhìn từng động tác của anh.
"Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình! Ngay cả bác sĩ Diệu đây cũng không trị hết, thế thì làm sao có tên chết tiệt này có thể trị được cho ngài Chiến đấy chứ? Một ông lão hừ lạnh nói.
"Tôi không cần biết, cứ ngồi yên nhìn cậu ta trở thành trò cười cho thiên hạ đi!" Một ông cụ khác lại nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ôi chờ tới khi cậu ta thua thì sẽ ngoan ngoãn tới làm chó giữ cửa cho sơn trang Thần Y. Đến khi đó chúng ta sẽ loan truyền chuyện này ra ngoài, đến khi đó không có người nào không biết đến sơn trang của chúng ta. Còn về phần bác sĩ Lâm đây cũng chỉ là một con chó thân bại danh liệt mà thôi!"
"Ha ha ha..." Một người trong sơn trang Thần Y nhanh chóng cười to. Không người nào xem Phan Lâm ra gì, cảm thấy việc anh thua là không còn nghi ngờ gì nữa.
Thế nhưng chờ tới khi mấy ông lão đó cười xong quay lại nhìn bác sĩ Diệu thì đã phát hiện ra lúc này vẻ mặt của bác sĩ Diêu vô cùng nặng nề, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Phan Lâm, không chớp mắt.
| Mọi người đều ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của bác sĩ Diệu thì mới phát hiện ra ông ta đang nhìn chằm chằm về phía hai tay của Phan Lâm. | Dường như ông ta đang quan sát điều gì đó... Mọi người cũng nhìn chằm chằm Phan Lâm một hồi. Thế nhưng ngay sau đó những người của sơn trang Thần Y đều há hốc mồm.
Lúc này bọn họ biết rõ Phan Lâm đang sử dụng phương pháp châm cứu gì, người ngoài xem náo nhiệt còn người trong nghề thì xem cách thứ. Cho dù y thuật của những người trong sơn trang Thần Y không bằng Phan lâm thế nhưng họ cũng là những người trong nghề.
Vì thể là người trong nghề bọn họ sẽ nhanh chóng nhận ra phương pháp châm cứu của Phan Lâm là thuộc về thủ thuật nào.
Nước chảy mây trôi, thủ thuật châm cứu không chê vào được này đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Quỹ tích châm cứu tuyệt diệu khiến người khác không thể nào tin nổi, vẫn khiến mọi người không cách nào đoán ra được.
"Đó là ngân châm xếp hàng hay sao? Trời ơi, sao còn có thể làm như thế này chứ?"
"Chỉ có một giây để xếp ngân châm thành hàng thế nhưng cũng không hề sai một ly nào... Đây... Điều này sao có thể?"
"Không lẽ... Cái cậu bác sĩ Lâm này thật sự là nhân tài y thuật sao?" "Bây giờ rốt cuộc cậu ta đang dùng thủ thuật gì thế?" Mọi người nhanh chóng lên téng, mỗi người đều không ai chịu nhận việc này có thể. "Bác sĩ Diệu." Những nguyên lão ngồi bên cạnh cảm nhận được sự tình không ổn, nhẹ nhàng lên tiếng gọi.
Bác sĩ Diệu hờ hững trong chốc lát, khàn giọng nói: "Người này... Dường như có biết một chút y thuật!" "Thế bác sĩ Diệu... Ngài thấy thế nào?"
"Không có gì phải gấp! Tình hình của ông cụ Nông đang vô cùng nghiêm trọng, cũng không phải người | bình thường có thể chữa khỏi được! Những gì chúng ta thấy chính là, nếu như nói... Nếu thật sự xảy ra. chuyện ngoài ý muốn... Các người phải ra tay ngắn lại ngay! Hủy hoại ngân châm của tên đó nhìn xem cậu ta còn làm gì được nữa!" Bác sĩ Diêu híp mắt lên tiếng.
Mọi người yên lặng gật đầu. Lúc này. Phụt!
Người từ nãy tới giờ vẫn không nhúc nhích là Nông Minh Chiến lúc này đột nhiên khạc ra một nhúm máu, sau đó lại nằm xuống.
Tất cả mọi người đều giật mình. Vội vàng chạy tới vây xem. Thế nhưng Nông Minh Chiến lại há miệng, cố gắng hít thở. "Sống lại rồi sao?" Có người hét lên. "Thủ trưởng Chiến không chết!" Phan Lâm bình tĩnh nói, sau đó tiếp tục châm cứu. Thế nhưng cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khâm phục! Vị bác sĩ Lâm này... Thật sự có thể chữa trị cho thủ trưởng Chiến!
- ---------------------------