Phan Lâm ở khách sạn một đêm, sáng sớm hôm sau anh lên máy bay trở về Giang Thành.
Ở một góc sân bay, có một người đàn ông cầm điện thoại ra gọi vào một dãy số. "Thế nào? Người đó đã đi chưa?" "Đi rồi, sáng sớm nay đã trở về Giang Thành!" "Thật không? Không có động tĩnh gì trước khi rời đi?"
"Không có, nhưng mà... Đếm trước khi bác sĩ lâm rời khỏi, thì cậu ta đã ở lại nhà của Nông Minh Chiến cho đến lúc khuya"
"Nông Minh Chiến? Cậu xác định?". "Xác định! Lúc đi ra Giang Nam Tùng ở đó cũng rất cung kính với bác sĩ Lâm!"
"Nông Minh Chiến, Giang Nam Tùng... Còn có Võ Sĩ Ma Bà... Có những người này, nếu bác sĩ Lâm muốn ở yên Yến Kinh này thì rất dễ dàng".
"Cậu, nhìn thế lực bây giờ của bác sĩ Lâm, thì chúng ta không có khả năng chống lại, chúng ta nhất định phải cầu ông chủ phải người đến hỗ trợ, nếu không, cậu ta có thể tùy ý đi vào cổng của nhà họ Phan chúng ta"
"Yên tâm, chuyện này tôi đã báo với ông chủ, ông chủ đang nói chuyện với người bên trên, cậu lập tức sắp xếp mấy người cấp dưới đến Giang Thành trước, chúng ta phải tìm cơ hội giết chết bác sĩ Lâm!"
"Rõ" Người đàn ông nói xong thì cúp điện thoại. Chuyến đi lần này của Phan Lâm tất nhiên làm nhà họ Phan hoảng sợ. Bây giờ không còn rắc rối nào nữa.
Nưng mà Phan Lâm không phải là người thích bị đánh, nhà họ Phan đã bắt đầu thăm dò ranh giới cuối cùng của anh rồi, tất nhiên anh không có lý do để tiếp tục đánh mặt lá trái với người nhà họ Phan.
| "Nếu như đại hội đến sớm hơn! Tôi nhất định sẽ bắt người nhà họ Phan nợ máu thì phải trả bằng máu, để cho bọn họ hoàn toàn trả lại tất cả!" Ánh mắt Phan Lâm nhíu lại, rồi anh đi xuống máy bay. - Sau khi trở về Giang Thành, đầu tiên Phan Lâm đi đến cái tầng hầm dưới đất mà mình xây kia.
Bây giờ mình chủ Bạch Họa Thủy của liên minh thương mại và người phán xử và người đưa ra quyết định của Đại Hội đều bị giam giữ ở đây.
Tất nhiên, Phan Lâm đã cung cấp cho bọn họ điều kiện sống tốt nhất, ngoại trừ việc hạn chế đi ra ngoài, thì bọn họ muốn làm gì Phan Lâm đều hết sức đồng ý.
"Chủ tịch Lâm! Cậu đến rồi?" | Huỳnh Lam cũng ở đây, ông là một trong những người phụ trách chính về công tác an ninh của tầng hầm này.
Công tác an ninh ở đây do đảo Tiêu Sầu, Kỳ Lân Môn và Đông Hoàng Giáo cùng nhau phụ trách, phải che chắn những người này để trách cho họ tiếp xúc với bên ngoài, phòng ngừa việc họ chạy trốn.
"Họ vẫn ổn chứ?" Phan Lâm lạnh nhạt hỏi.
"Tạm thời vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng mà... Sắp đến đại hội nên có rất nhiều người vào Giang Thành, hơn nữa, liên minh thương mại cũng phải rất nhiều người đến Giang Thành, một nhóm người đã bắt đầu tiếp xúc với tập đoàn Dương Hoa chúng ta, chủ tịch Lâm, nếu như tôi đoán không sai, những người này đều là do bọn họ phái đến." Huỳnh Lam thấp giọng xuống nói.
"Không có bức tường nào không lọt gió, tuy bọn họ đã bị tôi giam giữ, nhưng sau một thời gian dài, nhất định sẽ liên minh thương mại và đại hội nhận ra một chút sợi tơ nhện và dấu chân ngựa, đến lúc đó nếu việc này bại lộ thì bằng thực lực trước mắt của chúng ta, tuyệt đối không phải là đối thủ của liên minh thương mại và đại hội". Phan Lâm khàn giọng nói.
"Chủ tịch Lâm, vậy cậu định... Thả những người này về sao?" Huỳnh Lam sững sờ hói.
"Thả về? Đó không phải là tự tìm đường chết à?" Phan Lâm kỳ quái nhìn ông một cái.
"Vậy thì chúng ta phải xử lý như thế nào?" | Phan Lâm suy nghĩ một chút, sau đó khàn giọng nói: "Cứ đem việc này chuyển sang chỗ khác! Chỉ cần bọn họ không chú ý vào chúng ta thì chúng ta cứ tiếp tục kéo dài, đợi khi đại hội bắt đầu mở thì những ân oán và bất bình sẽ được hiểu rõ"
"Chủ tịch Lâm dự định dẫn bọn họ đến đó?" Huỳnh Lam hỏi. "Tất nhiên là bọn họ." Phan Lâm cười nhạt, sau đó anh nói nhỏ vào tai của Huỳnh Lam mấy câu.
Huỳnh Lam hiểu ra, ông liên tục gật đầu: "Chủ tịch Lâm yên tâm, sẽ quẩn ở trên người tôi".
Nói xong ông xoay người rời đi. Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến. Phan Lâm vội vàng nhấn nút nghe. Là Hàn Long gọi điện đến. Huỳnh Lam dừng lại, nhìn Phan Lâm. "Chuyện gì vậy?" Phan Lâm cầm điện thoại hỏi. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
"Chủ tịch Lâm! Người của đại hội lại đến đây nữa, hơn nữa bọn họ muốn trong vòng hai giờ nhất định phải gặp được cậu, nếu không... Bọn họ sẽ đưa tất cả chúng ta đi điều tra!" Giọng nói của Hàn Long ở bên kia rất nghiêm trọng.
Phan Lâm nghĩ đến đây, thì khàn giọng nói: "Vậy ông mời bọn họ vào phòng làm việc của tôi, tôi sẽ đến ngay!"
"Vâng thưa chủ tịch Lâm!" Tắt điện thoại.
Phan Lâm lập tức quay đầu lại nói: "Huỳnh Lam, ông lập tức sắp xếp xuống dưới, tôi chuẩn bị đi đến trụ sở của tập đoàn Dương Hoa"
"Chủ tịch Lâm, người của đại hội muốn làm gì?" "Không thấy à? Đại hội bên kia... Đang nóng vội" Phan Lâm cười nhạt, rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Phòng làm việc của tập đoàn Dương Hoa. Hàn Long đứng ở cửa, vẻ mặt của ông ta hơi khẩn trương.
Trong và bên ngoài của phòng làm việc, mỗi bên đứng hai người đàn ông đang mặc đồ đen.
Những người mặc bộ đồ đen này trông rất kỳ lạ, ai cũng mặc quần áo đen xì, đeo mặt nạ và đội mũ vành tròn, không nhìn thấy rõ mặt mũi của họ, chỉ có thấy con mắt của họ nên trông họ rất bí ẩn. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Trên ghế salon trong phòng làm việc có một đôi nam nữ đang ngồi. | Người con trai trông vẫn trẻ tuổi, tầm hai mấy tuổi, còn người phụ nữ khoảng ngoài năm mươi tuổi, cơ thể của bà ta hơi mập.
Người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt kiên định đang nhìn chằm chằm về phía trước, cơ thể cậu ta im lặng, còn người phụ nữ thì nhẹ nhàng cười nói: "Cậu Hoàng, cậu không lên khẩn trương như vậy! Dù bác sĩ Lâm có ba đầu sáu tay cũng không ăn thịt người đâu!"
"Khẩn trương? Bà Quế nói đùa, chúng ta là thành viên của Đại Hội làm sao có thể sợ bác sĩ Lâm?" Người đàn ông trẻ tuổi hừ lạnh nói.
"Tôi không nhìn cậu căng thẳng giống như dây dàn!" Bà Quế cười nói.
Thanh niên lắc đầu, sau đó trầm giọng nói: "Ngoại truyện làm việc thay ba tôi, tất nhiên tôi phải cẩn thận, chăm chú và nghiêm túc! Nghe nói, vị bác sĩ Lâm này rất khôn khéo, giảo hoạt làm sao tôi có thể thả lỏng?"
"Được rồi! Đã như vậy, sau này cậu sẽ xử lý mọi việc, cậu yên tâm, lần này đến đây với chúng ta đều là những trụ cột của Đại Hội, nên cậu cứ mạnh dạn yên tâm mà làm! Không cần biết bác sĩ Lâm có ba đầu sáu tay hay không, nhưng ở trước mặt chúng ta, cậu ta cũng phải ngoan ngoãn làm mèo!" Bà Quế híp mắt một cái rồi cười nói.
Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu, sự kiên định trong ánh mắt lạnh lùng đó ngày càng đậm.
Hàn Long đứng cách đó không xa nhíu mày. Răng rắc! bây giờ, cửa bị đẩy ra. Bên cạnh người đàn ông áo đen có một người đi vào. "Cậu, Bà, bác sĩ Lâm đã đến!" Người nọ nói xong thì đi ra ngoài. Sau đó một mình Phan Lâm đẩy cửa bước vào. "Chủ tịch Lâm!" Hàn Long vui mừng, bây giờ hô lên.
Phan Lâm giơ tay lên ý bảo ông ta không cần nói nhiều, rồi anh tiện đường đi đến. bàn làm việc của mình.
Nhưng khi anh chưa kịp ngồi xuống, đã có một người đàn ông trẻ tuổi ở bên này lạnh giọng quát: "Ai cho anh ngồi?"
Động tác của Phan Lâm đứng im, anh hơi kỳ lạ nhìn người đàn ông trẻ tuổi này.
Chợt anh thấy người đàn ông đứng dậy, lạnh lùng nói: "Bây giờ anh vẫn còn là người bị tình nghi! Ai cho anh tùy ý làm lung tung? Anh đi qua đây, đứng ở chỗ này cho tôi! Tôi có chuyện muốn hỏi anh! Anh phải trả lời thật với tôi! Nếu anh không dám trả lời! Thì đừng trách người của chúng tôi không khách sáo!"
Giọng nói này rất bá đạo, khí thế mười phần! Nếu như là người bình thường, thì đã sớm bị câu nói này dọa sợ rồi. Nhưng Phan Lâm vẫn rất bình tĩnh.
Anh hết sức phối hợp, nhàn nhạt nhìn người đàn ông: "Các vị muốn hỏi gì?"
"Tài Quyết Giả và Tuyệt Phạt Giả có phải bị anh hãm hại không? Bạch Họa Thủy minh chủ của liên minh thương mại mất tích, có phải liên quan đến anh đúng không?"Người đàn ông trực tiếp hỏi rõ.
Câu này vừa nói ra, mọi thứ dần trở lên rõ ràng...
- ---------------------------