Phan Lâm là người đầu tiên biết được chuyện người của đại hội đến tìm Phan Lâm.
Đương nhiên là đại hội không thể nào diệt trừ nhà họ Lâm, nguyên nhân cũng vô cùng đơn giản, bên phía đại hội vẫn chưa có chứng cớ xác thực chứng minh chuyện này là do nhà họ Lâm làm.
Thế nhưng cho dù không thể diệt trừ nhà họ Lâm thì lúc này cũng phải lột da được người nhà họ Lâm.
Lần này cũng đã dạy dỗ nhà họ Lâm một chút, tâm trạng của Phan Lâm cũng vô cùng tốt.
| Thế nhưng đây cũng chỉ là món khai vị, ân oán giữa Phan Lâm và nhà họ Lâm vẫn phải để người trong đại hội giải quyết. | Đến khi đó tất cả mọi ân oán đề sẽ chấm dứt.
Phan Lâm lên tiếng, định đi vào phòng dưới lòng đất để xem tình hình của đám người Bạch Họa Thủy, thuận tiện hỏi họ một số vấn đề.
Anh cúi thấp người xuống hơn nữa cũng đã sử dụng thuật thay đổi gương mặt.
Không thể để lộ vị trí của phòng dưới lòng đất, anh vẫn đang chịu sự giám sát. của của đại hội và các thế lực từ khắp nơi, nếu anh bị phát hiện thì đương nhiên vị trí của phòng ngầm dưới lòng đất sẽ bị truyền ra ngoài.
Ngồi xe buýt số năm chính là chuyến gần nhất để đến phòng ngầm dưới lòng đất.
Phan Lâm đặt tiền lên xe.
Người trên xe cũng không có nhiều, vì thế vô cùng yên tĩnh, anh ngồi trên xe hưởng thụ thành phố này.
Thế nhưng đúng lúc này cuộc trò chuyện của hai bác gái trên xe thu hút sự chú ý của Phan Lâm. | "Sao cơ, bà không xem trên ti vi à? Gần đây có một cuộc tranh tài gì đó, đã xảy ra tai nạn chết người!" Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
"Cuộc tranh tài gì cơ? Hơn nữa còn xảy ra tai nạn chết người sao?"
"Nghe nói là cuộc tranh tài võ thuật gì đấy, người của chúng ta đấu với người nước ngoài! Vốn có thể thắng thế nhưng cuối cùng lại bị đánh sưng mặt sưng mũi, ôi, đúng là vô cùng thê thảm. Dường như tứ chi đều gảy, người được đưa đến bệnh viện thế nhưng còn chưa kịp cấp cứu thì đã chết mất rồi."
"Đáng sợ đến thế sao?"
"Chuyện này vô cùng ồn ào, trên ti vi cùng đã truyền hình trực tiếp, tôi thì nghe cháu trai tôi kể lại. Vốn là một cuộc tranh tài vô cùng hấp dẫn nhưng không ngờ lại dọa người như thế".
Hai bác gái kia trò chuyện.
Phan Lâm nghe thấy tiếng thì không khỏi hé mắt.
Anh mới nhận ra không chỉ có hai bà bác đang trò chuyện mà có không ít thanh niên cũng đang trò chuyện vô cùng hăng say.
"Đáng ghét! Đám người nước ngoài kia quá kiêu ngạo!"
"Đúng là đánh tới chết thì thôi! Căn bản không cho người khác một con đường sống."
"Đúng là quá kiêu ngạo!"
Mấy người thanh niên giống như sinh viên đang ngồi tụm lại trò chuyện, giọng nói vô cùng phẫn nộ.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?
Phan Lâm cảm thấy có chút khó hiểu thế nhưng anh cũng không để ý quá nhiều, tiếp tục đưa mắt xem phong cảnh bên ngoài,
Thế nhưng đúng lúc này, điện thoại Phan Lâm đột nhiên reo lên.
Phan Lâm còn tưởng rằng chính là Hàn Long thế nhưng khi xem thì lại thấy là một dãy số từ Yến Kinh.
Anh chần chừ trong chốc lát, sau đó nhanh chóng ấn nút nhận.
"Alo? Là bác sĩ Lâm đúng không?" Ở đầu dây bên kia là giọng nói già nua của Nông Minh Chiến.
Nghe thấy thế, Phan Lâm cảm thấy có gì đó không ổn.
"Ông cụ Chiến? Ông tìm tôi có chuyện gì không?" Phan Lâm khẽ hít sâu một | hơi, lên tiếng hỏi.
| "Cậu... Cậu có thể tới Yến Kinh một chuyến được không? Tôi... Tôi không thể nói hết qua điện thoại được.." Nông Minh Chiến ngập ngừng lên tiếng.
Phan Lâm trầm mặc một hồi rồi mới nói: "Bạch Thiếu Quân đâu rồi?" "Cậu... Cậu ấy xảy ra chuyện rồi." "Là do cái tên kia làm sao?"
"Bác sĩ Lâm, tôi nhìn lầm rồi! Có lẽ cũng không riêng gì tôi mà tất cả mọi người đều đã lầm, đối phương có chuẩn bị trước khi đến đây! Đó chính là một cao thủ đứng đầu! Một người mạnh mẽ như thế... Chúng tôi không thể đối phó được!" Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
"Cho nên Bạch Thiếu Quân thua rồi sao?" | "Là thua thảm.... Tôi đã phải người liên lạc với ba vị thiên kiêu kia, hy vọng họ có thể ra mặt tổ chức trận quyết đấu kế tiếp, thế nhưng tình hình của Bạch Thiếu Quân đang vô cùng thảm hại, bác sĩ Lâm chỉ có cậu mới có thể cứu được cậu ấy, mong cậu có thể nhanh chóng đến Yến Kinh một chuyến!"
"Tôi muốn một chiếc máy bay riêng!" /
"Sân bay Yến Kinh sẽ cho người sắp xếp cho cậu một chiếc chuyên cơ riêng! Tính mạng con người quan trongj! Mong cậu hãy mau tới đây!"
Phan Lâm không chút do dự nhanh chóng xuống xe, sau đó gọi điện thoại Hàn Long sau đó vội vàng đi tới sân bay.
Hàn Long đã chuẩn bị xong máy bay riêng, sau đó nhanh chóng đưa Phan Lâm đến sân bay.
Mà ở trên máy bay lúc này, Phan Lâm nhanh chóng truy cập vào mạng, cuối cùng cũng biết. | Bạch Thiếu Quân đã thua thảm hại.
Buổi sáng hôm nay!
Một buổi truyền hình trực tiếp cuộc so tài võ thuật, Bạch Thiểu Quận thua vô cùng thảm hại, dường như bị đối phương giết trong nháy mắt.
Đương nhiên là việc thất bại này đã khiến cả nước bùng nổ, người người xôn xao.
Đương nhiên mọi người đều không chấp nhận thái độ mà đối phương dành cho Bạch Thiếu Quân.
Rõ ràng đã thua thảm hại thế nhưng cũng không chịu ngừng tay, cho dù tứ chi của Bạch Thiếu Quân đã bị chặt đứt, hoàn toàn mất sức chiến đấu thế nhưng tên | kia vẫn muốn lấy mạng của Bạch Thiếu Quân.
Nếu không phải trọng tài kịp thời đứng ra ngăn cản thì e là Bạch Thiếu Quân đã bỏ mạng tại hiện trường rồi, chết không toàn thây...
Trên mạng đang vô cùng xôn xao. Những người môi giới cũng trở nên điên loạn. Giờ phút này di động của Phan Lâm cũng chỉ toàn là tin tức về việc này.
Anh đặt điện thoại xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, thế nhưng ánh mắt cũng vô cùng lạnh lùng.
| Đợi đến khi máy bay đáp xuống, Phan Lâm nhanh chóng chạy tới bệnh viện nhân dân Yến Kinh.
Người chữa trị cho Bạch Thiếu Quân cũng không phải ai khác mà chính là bác sĩ Diệu của sơn trân Thần Y!
"Sư phụ! Ngài đã tới rồi!" Khi ông ta nhìn thấy người tới là Phan Lâm thì vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng chạy tới đón tiếp.
"Bạch Thiểu Quân sao rồi?" Phan Lâm thấp giọng hỏi. Nụ cười của bác sĩ Diêu trở nên cứng đờ, đưa tay chỉ về phía cạnh cửa. Phan Lâm rãi bước đi vào. Thế nhưng ngay khi vừa bước vào cửa, anh nhanh chóng giật mình.
- ---------------------------