Thần Y Ở Rể

Vì sao lại như thế?

Vì cái gì? Minh chủ Hồng Vũ đã chết, lúc này sợ là bác sĩ Lâm cũng sẽ có đi mà không có về!

Vì cái gì?

Phương Kỳ Lân đau đớn đập mạnh đầu xuống mặt đất.

"Phương Kỳ Lân! Vì sao mày lại vô dụng như vậy! Vì sao lại yếu đuối như thế! Nếu như mày có thể mạnh hơn một chút! Võ nghệ cao cường hơn một chút nữa! Mọi chuyện cũng sẽ không biến thành như thế này!”

"Vì cái gì..”.

Tinh thần của anh ta đã gần như đến điểm tới hạn sụp đổ.

Mặc dù Phương Kỳ Lân cực kì kiêu ngạo, nhưng anh ta cũng là một người biết báo ơn.

Đối với việc không thể khuyên can Phan Lâm, anh ta cảm thấy vô cùng tự trách.

"Nhất định phải nghĩ biện pháp cứu bác sĩ Lâm! Nhất định phải cứu anh ấy!”

"Có rồi!”

Phương Kỳ Lân giống như là đột nhiên nghĩ tới điều gì, cố gắng dùng tay trái lấy điện thoại trong túi ra.

Anh ta muốn gọi cho nhân viên chính phủ Thần Long, cầu xin chính phủ Thần Long có thể ra mặt cứu viện, nhưng anh ta cũng không có số trực tiếp liên hệ với chính phủ của Thần Long.

Không thể làm gì, anh ta nghĩ ra một phương pháp đơn giản nhất trực tiếp nhất!

Đăng bài!

Anh ta lập tức mở mạng xã hội ra, đăng nhập vào diễn đàn võ đạo Thần Long lớn nhất, chuẩn bị đăng bài.

Nhưng mà ngẫm nghĩ, như thế vẫn quá chậm! Phát sóng trực tiếp mới là đúng nhất!

Thế nhưng nếu như phát sóng trực tiếp, tất nhiên anh ta sẽ thân bại danh liệt, mọi người đều sẽ thấy anh ta giống như tên hề...

Làm sao bây giờ?

Phương Kỳ Lân vô cùng đắn đo.

Nhưng mà rất nhanh, cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn từ bỏ tôn nghiêm, trực tiếp mở ra phát sóng trực tiếp.

"Có ai ở đây không? Có ai ở đây không? Ai có thể giúp tôi liên hệ với chính phủ của Thần Long một chút được không, xin bọn họ nhanh chóng điều động đội ngũ chạy tới vùng biển quốc tế, bác sĩ Lâm sắp xong rồi, chúng ta hoàn toàn xong rồi!”

Phương Kỳ Lân hô to lên trong phát sóng trực tiếp.

Vừa mở trực tiếp cũng không có người nào, nhưng mà rất nhanh, đã có dân mạng vụn vặt lẻ tẻ vào xem buổi phát sóng trực tiếp này.

"Đây không phải Phương Kỳ Lân sao?

"Người mà đăng bài viết tuyên bố muốn thay bác sĩ Lâm đến chiến đấu với Nakagawa?”

"Trời ạ, Phương Kỳ Lân sao thế? Anh ta... sao anh ta lại biến thành dạng này?”

"Trên người ngay cả một miếng thịt lành lặn cũng không có.."

"Chẳng lẽ anh ta đã thất bại sao?”

Đảm dân mạng vô cùng kinh ngạc, thi nhau bình luận hỏi thăm.

Nhưng Phương Kỳ Lân không rảnh trả lời những vấn đề này của bọn họ.

"Mọi người ai có thể liên hệ với quân đội Thần Long không, bác sĩ Lâm đang gặp nguy hiểm! Bác sĩ Lâm đang gặp nguy hiểm! Nhanh chóng bảo chính phủ phái đội ngũ cứu viện, nhanh.”

Phương Kỳ Lân điên cuồng kêu lên.

Đám dân mạng đều ngây ra.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của Phương Kỳ Lân, rất nhanh mọi người đã hiểu được cái gì. Chỉ sợ nhóm nghĩa sĩ do minh chủ Hồng Vũ dẫn đầu này đã bị thương nặng! "Tôi không có phương thức liên lạc của chính phủ Thần Long”

"Tôi chỉ có thể giúp anh báo cảnh sát.”

"Xin lỗi anh, chúng tôi cũng không biết làm thế nào?

"Anh vẫn ổn chứ...”

Đảm dân mạng có lòng mà không đủ lực thi nhau gửi mấy bình luận.

Càng ngày càng nhiều người đến xem trực tiếp, trên màn hình càng ngày càng nhiều bình luận, trái tim của Phương Kỳ Lân cũng càng ngày càng lạnh.

Không ai có thể giúp anh ta. Anh ta chỉ có thể dựa vào mình!

"Được rồi!”

Phương Kỳ Lân cắn chặt hàm răng, ném điện thoại xuống mặt đất, sau đó dùng hết sức lực chật vật đứng lên.

Hai chân và một cánh tay của anh ta đều đã bị xéo đi không ít thịt, máu tươi chảy ròng ròng, đau đớn khó nhịn.

Nhưng bằng ý chí, anh ta vẫn đứng người lên.

"Nếu mấy người đã không giúp được bác sĩ Lâm, như vậy... tôi sẽ đi giúp anh ấy! Bác sĩ Lâm đã cứu tôi, tôi phải trả ân tình của anh ấy!”

Phương Kỳ Lân thở hồng hộc nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tàu sân bay xa xa, sau đó đi đến hướng kia từng bước một.

Mặc dù anh ta biết mình không có bao nhiêu sức lực chiến đấu, nhưng anh ta không thể trơ mắt nhìn ân nhân chết đi!

Cho dù không có ý nghĩa, nhưng anh ta cũng muốn dùng hết khả năng đi giúp đỡ bác sĩ Lâm!

Nhưng lúc anh ta đi đến mép boong tàu. Ầm! Ầm! Ầm! Ầm...

Bên trên boong tàu sân bay ở xa đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng nổ dài kịch liệt.

Tiếp đó tàu sân bay to lớn kia lại hoàn toàn vỡ ra ở giữa, con tàu khổng lồ bắt đầu chìm xuống từng chút một!

Tàu sân bay đã bị đắm!

Phương Kỳ Lân hơi sững sờ, còn không đợi anh ta lấy lại tinh thần.

Vèoo!

Một luồng sáng đột nhiên bay từ trên tàu sân bay đang chìm xuống đằng xa tới, trực tiếp đập vào bên trên boong tàu phía sau anh ta.

Âm!

Lúc này, boong tàu sân bay sắt thép đã sụp đổ tại chỗ.

Đôi mắt của Phương Kỳ Lân bỗng nhiên co lại, cả người chật vật nghiêng đầu sang chỗ khác. Chỉ là một chút, cả người anh ta đã choáng váng. Luồng sáng kia, rõ ràng là một cái đầu người!

Đầu người không phải ai khác, chính là đầu của Isshin lúc trước rời đi...

"Vậy anh còn ổn đó chứ?”

Phan Lâm từ đằng xa vọt đến, rơi ầm ầm vào bên cạnh Phương Kỳ Lân, lạnh nhạt hỏi.

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui