Thần Y Ở Rể

Người có thể sống sót dưới tay Thần Hỏa Tôn Giả, trên thế giới này trước mắt không có ai cả.

Người mà ông ta muốn giết cho dù là ai, dùng cách gì cũng đều không thể chạy thoát được. Nhất định sẽ bị Thần Hỏa Tôn Giả giết. Nhưng hôm nay, Phan Lâm lại làm được rồi. Mà lần đầu tiên Thần Hỏa Tôn Giả nhận thua, tha cho anh ta một lần. Tuy nhiên tên Phan Lâm này vậy mà không chịu thôi cứ phải muốn đầu đến cùng sao? Khiêu khích.

Đây chính là sự khiêu khích trần trụi.

Đây là chà đạp lên tôn nghiêm của Tôn Giả. Người của đảo Thần Hỏa phản ứng lại, ai cũng đều tức giận.

“Thứ khốn kiếp. Mày thật sự cho rằng mình là cái thứ gì chứ? Tôn Giả nhường cho mày thẳng, đơn thuần là Tôn Giả không muốn giết mày, mày còn dám được nước lấn tới. Tiếp tục đấu tiếp, không lẽ mày thật sự muốn chết trong tay Tôn Giả sao?”

“Nếu như Tôn Giả tức giận. Mày đến chỗ phản kháng cũng không có” “Thứ đồ không biết sống chết, còn không mau quỳ xuống tạ ơn Tôn Giả vì đã không giết đi” “Mau quỳ xuống dập đầu cảm ơn.”

"Mau."

Người trên đảo Thần Hỏa lần lượt hét lên, tức giận không thôi.

Nhưng Phan Lâm vẫn không quan tâm, liên tục lắc đầu: “Thực lực của Tôn Giả lớn mạnh, muốn giết tôi, tất nhiên tôi sẽ không thể phản kháng được. Nhưng bây giờ đang thi châm, không phải là võ, tôi cho rằng ở phương diện này không ai có thể vượt qua tôi, cho dù là Thần Hỏa Tôn Giả cũng không được. Các người đều nói Tôn Giả nhường nên tôi mới đạt được, vậy thì trong chín châm còn lại xin Tôn Giả đừng nhường nữa.”

Cuồng vọng. Thật sự là cuồng vọng không có bờ. Mọi người tức đến nỗi phổi sắp nổ tung rồi.

Đến cả Thần Hỏa Thánh Nữ cũng khó có thể nhìn được, cô ta nghiến răng nghiến lợi, hai mắt tràn đầy lửa giận, hung ác nhìn Phan Lâm, hận không thể lập tức xông qua chặt cái đầu chó của người này xuống.

Tuy nhiên lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên cười lớn. "Ha ha ha." . truyện ngôn tình

Mọi người ngạc nhiên, không dám lên tiếng.

“Thú vị. Rất thú vị. Bác sĩ Lâm, cậu là người đặc biệt nhất mà bản tôn đã gặp trong bao nhiêu năm nay. Bản tôn thật sự phải nhìn cậu bằng con mắt khác rồi.”

“Tôn Giả quá khen rồi”.

“Đừng vui mừng quá sớm, mặc dù cậu rất đặc biệt, nhưng không thể ngăn cản bản tôn giết cậu, nếu như cậu muốn tiếp tục đấu chín chấm nữa, bản tôn sẽ mãn nguyện cậu. Mà vừa rồi cậu nói, muốn bản tôn toàn lực tấn công. Ha ha, bản tôn sẽ mãn nguyện cậu." | Nói đến đây, nụ cười của Thần Hỏa Tôn Giả dần dần thu lại, vẻ mặt trở nên không bình thường, khí tức lúc này cũng trở lên trầm nặng hơn.

Mọi người xung quanh hít thở khó khăn, ngạc nhiên nhìn Thần Hỏa Tôn Giả.

Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức nhận ra có gì đó không đúng, lập tức nhảy lên, nhảy ra khỏi miệng núi lửa, trực tiếp rời khỏi đỉnh núi.

Những đệ tử tinh anh khác cũng cảm nhận được gì đó, lập tức quay đầu rời đi.

Những người còn lại đều mơ hồ. “Sư huynh, sự tỷ, các người đi đâu vậy?"

“Có chuyện gì gấp sao?”

Những âm thanh khó hiểu vang lên.

Nhưng khí tức trên người Thần Hỏa Tôn Giả càng trở lên nặng nề hơn.

Dần dần, rất nhiều người cảm thấy không thể hít thở được, một cảm giác vô cùng ức chế ập đến trong lòng mọi người.

Nhưng còn chưa kết thúc.

Khí tức tiếp tục nặng hơn. Còn nặng hơn.

Tiếp tục nặng hơn.

Vẫn luôn nặng hơn.

Cuối cùng.

“Phụt”.

Một đệ tử không thể chịu được nữa, trực tiếp phụt ra một ngụm máu tươi. Những người khác cũng lập tức nhận ra chuyện không hay, kinh sợ, chạy như điên xuống dưới núi. Chẳng mấy chốc trên đỉnh núi đã không còn ai, tất cả mọi người đều đứng ở chân núi nhìn hai người. “Lần này sạch sẽ rồi” Phan Lâm nhìn xung quanh nói. Thân thể Võ Thần? Rất tốt. Rất tốt” Thần Hỏa Tôn Giả gật đầu,

Phan Lâm đã sử dụng thân thể Võ Thần. Nếu không đến cả anh cũng không thể chịu được áp lực đáng sợ này của Thần Hỏa Tôn Giả.

“Hi vọng cậu có thể mang đến cho bản tôn càng nhiều bất ngờ hớn, cũng hi vọng cậu có thể tiếp được đón tiếp theo của bản tôn”

Thần Hỏa Tôn Giả nhàn nhạt nói, giơ tay bắt lấy miệng dung nham bên cạnh.

Vèo.

Một giọt dung nham bay qua, ngưng tụ thành châm.

Đồng tử Phan Lâm co rút lại, sao còn dám lãng phí thời gian nữa chứ?

Hét lớn một tiếng.

Vù vù vù vù.

Tất cả ngân châm đều trở lên sống động, xoay xung quanh Thần Hỏa Tôn Giả giống như tinh linh vậy, hơn nữa còn bắt đầu điên cuồng tấn công Thần Hỏa Tôn Giả.

Tuy nhiên, cho dù châm của Phan Lâm có hung mãnh thể nào đều không thể xuyên qua vòng bảo vệ đang gợn sóng toàn thân Thần Hỏa Tôn Giả.

Phan Lâm định sử dụng thủ đoạn cũ, giấu một ngân châm trong đất, định sẽ đâm vào da thịt Thần Hỏa Tôn Giả qua đế giày, đầm cho Thần Hỏa Tôn Giả một châm.

Nhưng lần này.

Coong.

Dưới đất vang lên một âm thanh nặng nề.

Hơi thở của Phan Lâm ngưng đọng lại, không thể tin nổi nhìn lòng bàn chân khác, sau đó thất thanh: "Tôn Giả cũng là thân thể Võ Thần sao?”

“Ai nói thân thể Võ Thần là thân thể độc nhất vô nhị chứ? Cậu tu được, bản tôn không tu được sao?” Thần Hỏa Tôn Giả nhàn nhạt nói, sau đó hất mạnh chân dung nham. Âm.

Châm dung nham bay đến như tên lửa, khí lực trên chân dung nham giống như bạo phong, xé nát mặt đất trước mặt, làm tan hết tất cả đất đá, dựa vào khí thể không gì ngăn cản, đâm về phía Phan Lâm.

Đây là châm gì chứ?

Đây chính là một ngọn núi lớn đâm ầm ầm đến mới đúng.

Nếu như Phan Lâm không tránh, e rằng sẽ bị chấm dung nham này đâm thành tro bụi mất. Đây chính là toàn bộ thực lực của Thần Hỏa Tôn Giả sao?

Đồng tử Phan Lâm mở lớn, nhìn chằm chằm châm dung nham này. Nhưng anh vẫn không né, không tránh, mà đột nhiên giơ tay lên, vậy mà lại định bắt lấy châm này. Tay không? Trong đầu người này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?

Người trên đảo Thần Hỏa tê dại da đầu.

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui