Loại người nổi tiếng trên mạng như Hòa Thành Đức, cho dù là người không biết chơi video ngắn như Lý Ái Vân cũng nghe qua.
Dù sao Hòa Thành Đức chính là một người nổi tiếng. Bật điện thoại máy tính lên lúc nào cũng có thể thấy tin tức và liên quan đến anh ta.
Một người nổi tiếng như vậy, nếu như muốn bôi đen một người bình thường, là chuyện rất đơn giản.
Anh ta hoàn toàn có thể biến một người vô tội trở thành đối tượng bị bao nhiêu người chỉ trích, bị mọi người ghét bỏ. Cho dù sau này có người chứng minh người này trong sạch, nhưng cũng bởi vì dư luận mà không thể tẩy trắng được.
Một khi xảy ra loại chuyện này, đó chính là dấu vết cả đời này, cả đời này đều sẽ gánh ô nhục như vậy trên lưng. Giấy trắng dính mực, không thể rửa sạch được.
Thấy Hòa Thành Đức vậy mà muốn hắt nước bẩn lên người mình, Lý Ái Vân tất nhiên sẽ lo lắng, trực tiếp hét lên: “Tôi nói cho các người biết. Các người đừng có ăn nói linh tinh ở đây nữa. Cẩn thận tôi kiện các người tội phỉ báng đấy.”
“Phỉ bảng đúng không? Được thôi. Cô muốn kiện thì đi kiện đi. Nhưng tiền đề là cô phải có chứng cứ chứng minh tôi phỉ báng. Quản lý còn chưa thu tiền của hai người đâu. Hơn nữa quản lý cũng không hoan nghênh hai người. Các người không phải chiếm chỗ ăn trực sao? Tôi phỉ báng hai người chỗ nào chứ?” Hòa Thành Đức cười lạnh.
“Anh...”
Lý Ái Vân tức đến toàn thân run rẩy.
“Soạn văn án xong chưa?” Hòa Thành Đức nghiêng người hỏi một thành viên trong đoàn đội. “Viết xong rồi anh Hòa Thành Đức, lúc nào cũng có thể phát lên.” Người kia cười nói. “Rất tốt.”
Hòa Thành Đức gật đầu, nghiêng người cười nhìn hai người: “Tôi cho hai người một cơ hội cuối cùng, có cút không? Còn không cút, tôi sẽ khiến hai người thành chuột qua đường. Người người gọi đánh.”
“Cút đi”
“Mau cút đi.” “Mau hiểu biết một chút đi.” Những người khác cũng lần lượt lên tiếng, thậm chí fan của Hòa Thành Đức cũng chạy đến hỗ trợ.
Lý Ải Vân không chịu được nữa, chuẩn bị kéo tay Phan Lâm rời đi, không chịu thiệt trước mắt.
Nhưng ngay sau đó.
Bốp.
Một tiếng tát giòn giã vang lên.
Chỉ thấy Hòa Thành Đức đứng trước mặt Lý Ái Vân đột nhiên bị tát một cái, sau đó ngã xuống đất,
Nhìn qua, là tay của Phan Lâm. "A?"
Người ở hiện trường đều run rẩy.
“Mày... mày dám đảnh tao?” Hòa Thành Đức ngạc nhiên.
“Tao đánh mày thì làm sao?” Phan Lâm mặt vô biểu tình nhìn Hòa Thành Đức.
lieludy.
"Khốn nạn. Là bọn mày muốn chết đấy.”
Hòa Thành Đức vô cùng tức giận, bò dậy gầm lên: “Đã quay lại chưa? Biên soạn cho tôi, mau đăng lên, quay rõ mặt bọn nó lại cho tôi. Lập tức đăng lên mạng, để người Long quốc nhìn xem đôi cẩu nam nữ này bôi nhọ mặt mũi”.
Đoàn đội chuyên nghiệp phía sau Hòa Thành Đức lập tức bắt đầu quay Phan Lâm và Lý Ái Vân, đồng thời Hòa Thành Đức cũng đứng dậy, khóc lóc chỉ trích Phan Lâm có hành vi tồi tệ trước ống kính, mình thì diễn thành một nạn nhân vô tội | bị hại.
“Đừng mà. Không phải đầu. Các người đừng có đổ oan cho chúng tôi” Lý Ái Vân gấp lên, vội vàng giải thích. Nhưng những lời này của cô sao nhóm người Hòa Thành Đức nghe vào chứ?
Mọi người ở hiện trường đã lấy điện thoại ra mở app, chuẩn bị lập tức đi bình luận và like, có một số người muốn lấy điện thoại ra quay lại, nhưng bị nhân viên ngăn lại.
Đây rõ ràng là trở thành lãnh địa của Hòa Thành Đức. “Ái Vân, không cần phải sợ, không phải chỉ có bọn họ mới có điện thoại” Lúc này, Phan Lâm lấy điện thoại ra, bắt đầu quay lại. Hòa Thành Đức thấy vậy, không nhịn được bật cười.
“Mày quay cái mông ấy. Mày tưởng mày có nhiều fan như ông đây sao? Cho dù mày quay đăng lên, cũng không có ai tin. Mọi người chỉ nói video của mày đã qua chỉnh sửa và xử lý hậu kỳ thôi, hoàn toàn không ai tin mày đâu. Mà tao thì không giống vậy. Đợi video này được đăng lên, mày chính là con chuột qua đường. Mày sẽ bị bao người chỉ trích. Cuộc sống sau này, mày sẽ phải sống trong sự ghét bỏ và mắng chửi, cho dù mấy năm sau, mười năm sau, vẫn có người nhắc đến bọn mày, mắng bọn mày” Hòa Thành Đức cười lạnh nói.
Tuy nhiên Phan Lâm lại nghiêng người: "Sao vậy? Fan của mày rất nhiều sao?” "Cũng không nhiều, mới sáu mươi triệu thôi. Đủ không?” Hòa Thành Đức cười nói. Nhưng ngay sau đó, Phan Lâm lắc đầu: “Không đủ” “Sáu mươi triệu còn không đủ? Mày có biết trên mạng có mấy người nổi tiếng được sáu mươi triệu fans không?" Hòa Thành Đức trừng to mắt, cười: “Mày nói như vậy, vậy mày có thể nói cho tao biết, mày có bao nhiêu fan không?” “Gần hai trăm triệu thôi.” Phan Lâm nhìn điện thoại nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn ra. Sau đó cả nhà hàng cười rộ lên. “Anh ta... anh ta nói anh ta có hai trăm triệu fan? Ha ha ha, buồn cười chết tôi mất.” “E rằng chỉ có hai người mới đúng?” Ai cũng đều không tin, không ngừng chế giễu và mỉa mai. Sắc mặt Lý Ái Vân tái nhợt, âm thầm kéo tay áo Phan Lâm, thấp giọng nói: “Phan Lâm, chúng ta mau đi thôi”.
“Đi? Ha, đã muộn rồi, đã chỉnh sửa video xong chưa? Chỉnh sửa xong rồi thì trực tiếp đăng lên cho tôi.” Hòa Thành Đức cười lạnh.
“Xong rồi.”
Nhân viên đoàn đội lắc điện thoại mất cái, sau đó cười: “Qúa trình xem xét sẽ mất mấy giây. Video của anh, bên kia sẽ không giữ quả lâu đâu.”
“Tất nhiên.”
Hòa Thành Đức híp mắt nhìn Phan Lâm và Lý Ái Vân: “Bọn mày có tin không? Chỉ qua một phút, ảnh của hai người bọn mày sẽ bị truyền khắp mạng, ba phút sau, bọn mày sẽ bắt đầu bị mọi người tìm ra thân phận, năm phút sau, điện thoại bọn mày sẽ bị mọi người gọi đến, mười phút sau, tất cả các thông tin của bọn mày thậm chí là thông tin của người nhà bọn mày cũng đều bị tung lên toàn mạng. Bắt đầu từ hôm nay, bọn mày sẽ không còn cuộc sống an bình nữa. Đây chính là kết cục cho việc chống đối lại tao.”
Lý Ái Vân nghe thấy vậy toàn thân lạnh như băng, chảy đầy mồ hôi lạnh. Nếu thật sự là như vậy, không phải là một người cứ như thế mà bị hủy hoại sao?
“Thật sự đáng sợ mà. Ái Vân, chúng ta đi trước thôi, đổi chỗ khác ăn cơm.” Phan Lâm nhàn nhạt nói, chuẩn bị kéo Lý Ái Vân đi tìm nơi khác ăn cơm.
Nhưng khán giả vây xung quanh trực tiếp ngăn hai người lại. “Đi? Các người ăn chực, còn đánh người, muốn chuồn đi như vậy sao? Mơ đi.” “Bắt bọn họ lại, giao cho cảnh sát.”
“Đúng, bắt bọn họ lại”
“Không được để cho bọn họ chạy”
Người xung quanh vô cùng tức giận, lần lượt gào lên.
Lý Ái Vân ngẩn ra, đã không biết phải làm thế nào nữa rồi.
Cô không ngờ chuyện này sẽ phát triển đến nghiêm trọng như vậy.
Hòa Thành Đức híp mắt cười lạnh, thoải mái tán thưởng vẻ mặt của hai người.
Tuy nhiên điều khiến anh ta khó hiểu chính là, vẻ mặt của Phan Lâm vẫn bình thường, tại sao người đàn ông này, lại có thể bình tĩnh như vậy? Hoàn toàn không hoảng sợ.
Không quan tâm nữa. Để nhóm người kích động này bắt bọn họ đến cảnh sát thôi. Nhân tiện quay video, kiếm một làn sóng năng lượng tích cực”. Hòa Thành Đức đã suy nghĩ hết trong lòng, đang chuẩn bị nói với đoàn đội của mình, chuẩn bị ra tay.
Nhưng đúng lúc này, một nhóm người ào ào đi về phía này, trực tiếp đẩy nhóm người ra. “Tránh ra. Đều tránh hết ra.”
"Các người là ai vậy?”
“Nói ít thôi, toàn bộ đều tránh ra hết cho tôi.”
Giọng nói không kiên nhẫn truyền đến, mọi người bị cưỡng ép tránh ra, sau đó mấy nam nữ mặc vest đi đến, ông già tóc trắng dẫn đầu lập tức cúi người trước Phan Lâm.
“Cậu Lâm, kẻ hèn này là Trần Phương Nam, Tổng giám đốc tập đoàn quân Thịnh. Tôi đã biết chuyện này rồi, là chúng tôi không tiếp đón chu toàn, mạo phạm cậu Lâm, xin cậu Lâm khoan hồng, tha thứ cho”
Cảnh tượng này xuất hiện, mọi người đều chấn động.
- ---------------------------