"Cái này..” Tất cả mọi người đều không nói nên lời.
"Anh Lâm, mục đích của anh là tìm ra chân hỏa. Chỉ cần chân hỏa nằm trong tay mình là được. Thực lực của người cơ quan này mạnh đến mức nào, có lẽ là mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Nếu anh chiến đấu với nó, có chuyện gì xảy ra...thì chẳng phải hối hận cả đời sao?” Dịch Minh Thiện run môi, nhỏ giọng khuyên.
“Đúng vậy, bác sĩ Lâm! Anh muốn làm gì thì làm, nhưng đừng mạo hiểm! Người cơ quan này quá cổ rồi, không ai có thể biết nó mạnh đến mức nào. Anh làm gì thì nên suy nghĩ kỹ!” Thánh Nữ Thần Hỏa mặt. không biểu cảm nói.
“Tuân theo quy tắc mà vào hầm Lưu Viêm mới là chuyện đúng đắn” Phan Lâm cười nhẹ nói. "Ồ? Anh có chắc không?”
"Không phải trước đó đã nói rồi sao? Ở trong hầm Lưu Viêm này có hai ông lão. Hiện tại chúng ta chỉ nhìn thấy một người. E rằng người còn lại ở trong hầm Lưu Viêm này, đúng không?” Phan Lâm cười nói: “Hai ông lão ở lại đây là để bảo vệ Hầm Lưu Viêm, sao ông lão có thể để bọn họ xông vào mà không dừng lại? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì lão không lo lắng! Lão tin rằng ông lão bên trong nhất định có thể dẹp sạch những kẻ ngỗ ngược này.” T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Những lời này vừa nói ra, hai người chợt hiểu.
"Anh Lâm thật thông minh” Dịch Minh Thiên vội vàng nói.
Nhưng Thánh Nữ Thần Hỏa lại ậm ừ: "Giả bộ thông minh? Tuy rằng lính canh rất mạnh, nhưng rất nhiều cường giả ở hiện trường xông vào, cho dù không đối phó được với thủ vệ hầm, bọn họ vẫn có thể đoạt được bảo vật ra ngoài! Chúng ta chỉ cần xông vào trong lúc hỗn loạn, cướp đoạt bảo bối và rời đi. Nếu tốc độ nhanh, sẽ không mất nửa giờ! Nếu cơ hội thừa nước đục thả câu này mà không nắm bắt, mà muốn cứ theo quy định mà làm thì đúng là ngu hết thuốc chữa!”.
Phan Lâm khi nghe thấy giọng nói, kinh ngạc nhìn về phía Thánh Nữ Thần Hỏa, không hề nghĩ rằng cô ta sẽ nói ra những lời như vậy.
“Tóm lại, tôi nghĩ chuyện này có chút kỳ quái. Tốt hơn là nên cẩn thận” Phan Lâm hít sâu một hơi.
Thánh Nữ Thần Hỏa cau mày, thấy Phan Lâm không có động tĩnh gì, cô ta không còn cách nào khác đành phải chịu thua.
Bum!
Lúc này, cổng hầm bị mọi người xông vào.
Cánh cửa lớn bằng đồng rơi ra từng mảnh, tung tóe vô số bụi.
"Cửa mở!”
“Tuyệt quá!”
“Các anh em, vô số bảo vật quý hiếm và các loại dị hóa thần thuật khác nhau đang ở ngay trước mắt chúng ta! Đi!”
“Xông vào!”
Tiếng hét vang lên, mọi người chen nhau, một lúc sau, mọi người biến mất ở cửa hầm. Thánh Nữ Thần Hỏa cực kỳ vội vàng. Dịch Minh Thiên cũng lập tức nhìn Phan Lâm. Nhưng Phan Lâm vẫn không đáp lại mà với vẻ mặt nghiêm túc, đi về phía người cơ giới.
Ông lão đang chợp mắt trên bia mộ khẽ mở một mắt, nhìn lướt qua Phan Lâm, ôn tồn nói: “Đứa nhỏ, cửa đều mở, sao không đi vào lấy bảo vật đi? Vẫn muốn thử thách hả?”
“Vậy tại sao tiền bối không ngăn cản phá cửa? Không phải ông có nhiệm vụ canh giữ mọi thứ ở đây sao?” Phan Lâm hỏi ngược lại.
Ông lão sửng sốt, cười nói.
“Thật thú vị, cậu có thể đánh nếu muốn, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, thứ này không có tình cảm, không biết nhân từ, cẩn thận chết trong tay nó!”
“Vậy thì thử đi!”. Phan Lâm hít sâu một hơi, đi về phía người cơ giới. Ông lão lắc đầu, lại nhắm mắt lại, không khỏi nhìn Phan Lâm. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Nhưng vào lúc này, Phan Lâm dừng lại.
Anh khoanh chân ngồi xuống, từ trong người lấy ra mười túi ngân ngầm, sau đó cầm lấy ngân châm bắt đầu châm vào người mình từng cái một.
"Anh dùng ngân châm gia tăng thực lực sao? Đúng là thận trọng, nhưng tôi phải nói cho anh biết, anh không được phạm sai lầm! Đánh không được thì chạy đi, tôi giúp anh thoát khỏi con quái vật đó.” Thanh Hóa Thánh Nữ nhẹ giọng nói.
Phan Lâm không thể chết ở đây được!
Nếu không, không ai trên đảo Thần Hỏa có thể được chữa khỏi bệnh.
Phan Lâm im lặng tiếp tục châm kim.
Tuy nhiên, trong vòng ba hoặc bốn phút, cánh tay trái của anh đã được chậm hơn trăm mũi, điều này. khiến người ta phải sửng sốt khi nhìn thấy.
Nhưng anh vẫn chưa dừng lại, tiếp tục chân lên trên cánh tay trái của mình.
Lúc đầu chậm rơi tốc độ khá nhanh, nhưng chậm rãi từng mũi châm đi xuống đều có vẻ khó khăn vô cùng, mất rất nhiều sức lực, không chỉ vậy, Phan Lâm còn thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.
Những người trong liên minh thương mại bên phía Dịch Minh Thiên đều sửng sốt. “Anh Lâm, anh đang làm cái quái gì vậy?” Thánh Nữ Thần Hỏa cau mày hỏi một cách khó hiểu.
“Sẽ sớm biết thôi!”.
Phan Lâm khàn giọng nói. Sau hơn mười phút, Phan Lâm cuối cùng cũng dừng lại.
Cánh tay trái của anh bị ngân châm bao phủ hoàn toàn. Nhìn từ xa, nó trông giống như một ống tay áo màu bạc đang được khoác lên, thật đáng sợ và kỳ dị. Nhưng điều này vẫn chưa kết thúc.
Phan Lâm lại lấy ra hỏa chủng, bắt đầu dùng hóa chủng nhẹ nhàng chạm vào từng chiếc ngân châm.
Soạt!
Ngân châm bị nhiệt độ lửa đốt đỏ lên, cánh tay Phan Lâm bốc khói nóng rực. "Há?" Ông lão ở đây dường như bị cái gì đánh thức, mở to hai mắt nhìn Phan Lâm.
“Đó dường như là hỏa chủng?” Ông lão kinh ngạc thì thầm. "Tàm tạm rồi!” Phan Lâm thở ra một hơi, nhìn cánh tay trái của mình, hơi hơi nắm chặt lại.
“Tay của anh?”
Thánh Nữ Thần Hỏa thở gấp, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nhưng thấy Phan Lâm nhìn chằm chằm vào người cơ giới, vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn, anh lại bước tới gần.
Khi còn trong vòng ba mét, Phan Lâm xông lên, tiếp cận người cơ giới với tốc độ cực nhanh, rồi nhắm cánh tay trái vào đầu người cơ giới và tung một cú đấm.
Bốp!
Cánh tay của anh bộc phát ra một cỗ hỏa chủng kinh người, trực tiếp xông tới.
Cú đấm này giống như một ngôi sao bằng xuyên qua bầu trời, uy lực cực mạnh. Sức mạnh của lửa vô song gây chấn động tinh thần của Thánh Nữ Thần Hỏa. Ông lão đằng kia cũng đột ngột đứng dậy. Người cơ giới chưa kịp phản ứng, thì đầu của nó đã bị cánh tay trái đâm trực diện.
Ầm!
Cái đầu của người cơ giới bị đánh nổ tung... Mọi người đều chết lặng.