Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hơi thở của Ưng Thanh Hải run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Phan Lâm có chút hoảng loạn.
Rõ ràng những ngón tay đã gãy, vậy mà chỉ cần bôi chút thuốc vào, châm mấy cây kim đã có thể hoạt động bình thường, đây thật sự là Đông y sao? Có vẻ giống yêu thuật hơn mới đúng.
Sợ rằng chỉ có nhà họ Phan ở Yến Kinh mới có loại Y thuật như vậy đó? “Phan Lâm… Bác sĩ Lâm này… Có lẽ nào có quan hệ với nhà họ Phan ở Yến Kinh?”
Ưng Thanh Hải đột nhiên nghĩ đến.
Nhưng lúc này đã không phải thời điểm để suy xét tới vấn đề không thú vị đó, bởi vì Phan Lâm đã tới rất gần rồi.
“Vèol”
Đúng lúc này, cơ thể của Kiếm Vương ở bên kia đột nhiên giật bắn lên, như một con chim đại bàng bất ngờ xông tới thẳng chỗ Phan Lâm.
“Chết đi!”
Ông ta rít gào.
Thanh kiếm gô kia nhắm thẳng đến tim của Phan lâm, khí thế khủng bố đến nỗi khiến cả da đầu của người nhìn trở nên tê dại! Nhưng mà… Mắt Phan Lâm vẫn hướng về phía trước tiếp tục bước đi, trực tiếp làm ngơ Kiếm Vương đang đánh tới đã bị ngã… Đôi mắt già của Kiếm Vương trợn to, nhưng không chịu từ bỏ, tiếp tục chạy tới.
Ngay khi ông ta xông đến phía Phan Lâm, đột nhiên… “Á!”
Kiếm Vương rêи lên một tiếng, cả người không còn sức lực ngã xuống đất, kiếm trong tay cũng không giữ nổi nữa, lộp bộp một tiếng nằm trêи mặt đất, rốt cuộc cũng không đánh nổi nữa.
“Tiền bối Kiếm Vương!”
Văn Vũ Hải sợ hãi hét lên.
Khách khứa bốn phía lập tức ồn ào.
Đám người Dược Vương, Minh Hạnh, Hoắc Văn Quốc, Phong Thanh vô cùng chấn động, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi mà nhìn một màn này.
“Kiếm Vương, ông sao vậy?”
Ưng Thanh Hải vội vàng hỏi. —————————-