Chương có nội dung bằng hình ảnh
Phan Lâm được dìu vào chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.
Người nhà của một bệnh nhân rót cho anh một tách trà, nhưng lúc này anh thậm chí không còn sức để cầm cốc.
Xoảng.
Chén trà tuột khỏi lòng bàn tay rơi xuống đất, vỡ tan tành.
“Để cho tôi.”
Tú Lan nhanh chóng rót một cốc nước khác và cẩn thận đút cho Phan Lâm.
Uống trà xong, Phan Lâm gục xuống ghế thở hổn hển.
Thực ra, thể lực của anh không đến nỗi tệ như thế.
Tuy nhiên, tối hôm qua luyện công quá muộn, tiêu hao năng lượng quá nhiều, triệu chứng của năm bệnh nhân này cũng khá phiên phức, nên đã tiêu hao gần hết khí lực trong cơ thể, nên mới dẫn đến kết quả này.
“Thần y, cậu không sao chứ?”
Một ông lão cẩn thận hỏi.
“Tôi không sao… Phan Lâm nở nụ cười: “Mau đưa bệnh nhân về nhà điêu dưỡng đi, mấy ngày nữa bọn họ có thể đi lại bình thường.”
“Có thật không?”
“Cảm ơn thần y, cảm ơn!”
“Cậu đúng là Hoa Đà tái sinh!”
Người nhà bệnh nhân kϊƈɦ động nói, còn có người quỳ xuống tại chỗ, nhưng bị Phan Lâm ngăn lại.
Bầu không khí trong bệnh xá trở nên vô cùng ấm áp.
Mấy viên cảnh sát liếc nhìn nhau, có chút ngượng ngùng.
Phan Lâm nhìn thấy sự băn khoăn của bọn họ, nói: “Được rồi mọi người, không có gì nữa thì hãy về đi, chúng tôi cũng nên đến cục cảnh sát phối hợp điều tra rồi!”
“Thần y, anh chữa khỏi bệnh cho ba tôi, tôi sẽ không kiện anh!”
Một người đàn ông đầu đỉnh vội vàng nói.
“Đây không phải là chuyện kiện hay không kiện, thuốc của Tam Chi Đường có vấn đề, Tam Chỉ Đường phải chịu trách nhiệm!”
Phan Lâm lắc đầu.
Mắt Tú Lan đỏ ửng, mím chặt miệng, cô bước tới nói với vẻ đầy tội lỗi: “Tôi xin lỗi mọi người, lần này là lỗi của tôi.
Tôi sẽ chấp nhận điều tra của cảnh sát và cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng, tôi sẽ chấp nhận mọi sự trừng phạt.
Thành thật xin lỗi mọi người”
Nói xong, Tú Lan cúi đầu chào mọi người.
Mọi người nhìn Tú Lan, từng người một không thể chịu nổi, thốt lên “Bác sĩ Trịnh, đây không phải là lỗi của cô.”
“Đúng vậy, bác sĩ Trịnh là người thế nào chúng tôi còn không biết sao? Cô ấy cũng không biết thuốc này là giả.”
“Vương Nghiêm chết tiệt kia mới thật sự —————————-