Chương có nội dung bằng hình ảnh
Học Trung y? Làm giáo viên? Sao có thể như thế được! Phan Lâm sợ nhất là phiên phức! Hơn nữa, anh vẫn còn rất nhiều việc phải làm, làm gì còn hơi sức mà làm việc này? Hơn nữacòn dạy người nước ngoài học Trung y, anh không có kiên nhẫn như vậy.
Phan Lâm từ chối ngay tại chỗ.
Anna hiển nhiên không bỏ cuộc, bắt đầu quấn lấy làm phiên, Phan Lâm không có thời gian để ý cô ta, liền lên xe phóng đi.
“Cậu chờ đấy! tôi nhất định sẽ để cậu dạy trung y cho tôi, Lâm tiên sinh!”
Anna lộ ra vẻ kiên định trêи khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt xanh biếc vô cùng dứt khoát.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Phan Lâm trực tiếp về nhà.
Trời đã vào trưa.
Lý Ái Vân và Hứa Ngọc Thanh đều từ công ty trở về, nhưng điều khiến Phan Lâm cũng ngỡ ngàng là, Lý Giang cũng trở vê từ chỗ đó.
Không phải ông ấy luôn ăn ở căn tin công ty vào buổi trưa sao? Sao lại về đột ngột vậy? Phan Lâm tỏ vẻ mặt bối rối, vừa vào phòng liên nhận ra là có khách đến thăm.
Đó là gia đình anh họ của Lý Ái Vân.
Phan Lâm khá ấn tượng với gia đình này.
Còn nhớ vào ngày anh ấy kết hôn với Lý Ái Vân, gia đình họ lái một chiếc Bentley đến dự tiệc, có thể nói là sáng chói đến mức đánh cắp ánh đèn cả sân khấu.
Lúc đầu Phan Lâm từ Yến Kinh đến đây làm rể, trong người không một xu dính túi, phải làm theo ý mẹ giả vờ trở thành một người vô dụngvì thế hôn lễ tổ chức vô cùng tồi tệ, mọi chi phí đều do Hứa Ngọc Thanh và Lý Giang vay mượn.
Mặc dù ngày thường Hứa Ngọc Thanh hay thích khiển trách anh nhưng cô vẫn sẽ tìm cách giải quyết cho Phan Lâm và Lý Ái Vân nếu có chuyện gì lớn xảy ra.
Hứa Ngọc Thanh có một câu nói hay rằng Lý Ái Vân cũng giống như bà ấy, điều này là đúng.
Lý Giang là người vô dụng, và vì điều này, Hứa Ngọc Thanh phải trở nên hung hãn và mạnh mẽ.
Người, đều bị ép phải làm như thế.
Sau đó, Phan Lâm biết con trai của người chú họ Đường Trung Kiên, rất thích Lý Ái Vân, anh ta rất tức giận khi biết rằng Lý Ái Vân đã kết hôn, vì vậy anh ta đã thuê một chiếc Bentley và đưa cha mẹ mình đến để cố ý phá hỏng lễ cưới.
Đám cưới tiến hành trong sự buồn bã và u ám.
Đó là lý do mà hai bên không nên qua lại với nhau, tại sao hôm nay gia đình này lại đến đây? “Ể? Phan Lâm đã về rồi? Nào nào nào, Lại đây ngồi đi, tới uống trà.”
Chú họ Đường Tấn nhiệt tình cười. —————————-