Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ra khỏi phòng, hai tên bảo vệ đứng ở cửa gật đầu với Phan Lâm.
“Anh Lâm.”
“ừ”
Phan Lâm gật đầu ra hiệu: “Nghe đây, không được cho bất cứ ai đến gân căn phòng này.
Nếu như có người muốn vào, bất kể là ai, đập chết ngay không cần hỏi.”
“Đập chết ngay không cần hỏi? Anh Lâm…thế ngăn không cho bọn họ vào chắc là được đúng không?”
, một tên bảo vệ cẩn thận hỏi.
“Cậu không hiểu ý nghĩa của câu nói này sao?”
Phan Lâm vô cảm nói: “Tôi muốn đập chết! Chứ không đơn giản chỉ đuổi bọn họ ra ngoài!”
Anh vừa dứt lời, hai tên bảo vệ lập tức cau mày.
Lúc này, có một người đàn ông lực lưỡng từ bên cạnh đi tới.
Người đàn ông mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng bên trong, bộ com lê bên ngoài bị kϊƈɦ như sắp đứt toạc ra, khí thế kinh người.
Trêи mặt hắn còn có vết sẹo rỗ như con sâu róm làm người khác nhìn thấy mà da đầu đều run lên.
“Anh Lâm!”
Người đàn ông có giọng ôm ôm, mở miệng nói: “Tôi không biết vì sao ông chủ lại gọi nhiều bảo vệ như vậy chỉ để bảo vệ hai người phụ nữ.
Nhưng tôi muốn nói cho anh biết rằng, bây giờ anh phải tự chịu trách nhiệm với mỗi câu nói của mình.
Anh có biết đập chết ngay không cần hỏi có ý gì không? Đó…cũng là muốn giết người!”
Khuôn mặt người đàn ông nghiêm túc, như thể đang nói về một chuyện rất trang trọng.
Đám lính đều là những người đã từng ra sống vào chết, mỗi bước đi đều oai phong.
Trêи tay của rất nhiều người đều có cái này, cũng biết rõ là có hàm ý gì.
Nhưng như bọn họ thấy, rõ ràng là cái anh Lâm này không hề biết điều này đại biểu cho cái gì.
Hắn đoán, chắc là anh Lâm này rất tức giận nên mới nói ra mấy lời kϊƈɦ động thế này.
Nếu thật sự muốn giết người, thì lấy một xác chết quăng ở trước mặt anh, có khi anh sẽ bị dọa đái ra quần ấy chứ? —————————-