Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lời nói của người đứng đầu nhà họ Kiều, có thể nói là làm cho Kiều Khánh Tùng trợn mắt há hốc mồm.
Kiều Vỹ chấn động không hiểu, kinh ngạc nhìn người đứng đầu nhà họ Kiêu: “Gia chủ, cái này…là vì sao? Năm nay ba tôi cũng sắp 70 tuổi rồi, trước không bàn đến thân phận của ông ấy, nhưng để cho một người lớn tuổi cúi đầu xin lỗi một người 20 tuổi, ông ấy…ông ấy sao mà làm được? Anh làm như này không phải là giết người giết tâm sao?”
Vô cùng nhục nhã! Huống chi Kiều Khánh Tùng còn là người cực kỳ coi trọng danh dự và tiết tháo! Trong mắt ông, tôn nghiêm và thể diện còn quý hơn mạng sống! Làm sao mà ông làm được? “Cái này không tránh được, tôi không ngờ lời đồn ở Giang Thành lại là thật.
Bác sĩ Vân quả nhiên xem trọng cô gái tên là Lý Ái Vân đó, chúng ta không còn lựa chọn nào khác!”
Gia chủ nhà họ Kiều thản nhiên nói.
“Lời đồn ở Giang Thành?”
Kiêu Vỹ ngạc nhiên.
“Mọi người ít quan tâm tới Giang Thành quá rồi đấy, không biết là ở Giang Thành, Lý Ái Vân đấy sớm đã được quyết định nội bộ là người phụ nữ của bác sĩ Lâm.
Nam Phương đánh cô ấy không phải là đánh vào mặt bác sĩ Lâm sao? Kiều Vỹ, cậu phải sớm để Nam Phương đi xin lỗi Lý Ái Vân, như thế đã không đến nỗi tạo nên việc ngày hôm nay.”
“Cái này…”
Kiêu Vỹ câm nín không trả lời được.
Trong lòng Kiều Khánh Tùng vẫn tức giận ngập trời, nhưng không dám phát tiết, cắn răng nói: “Anh cả, anh muốn quan hệ tốt với bác sĩ Lâm sao?: “Đây là cơ hội.”
“Nhưng…nếu chuyện này chuyên ra ngoài, thể diện nhà họ Kiều chúng ta phải làm sao?”
“Thể diện? Cậu đã sống gần được bảy mươi năm rồi, còn nghĩ đến mấy cái hư vô mờ mịt đấy sao? Cậu có hiểu không? Thể diện không phải là người khác cấp cho mà là tự mình đoạt lấy.
Nếu nhà họ Kiều ta có thể nổi bật, vẻ vang ở đại hội, trấn áp quần hùng, đến lúc đó còn ai dám cười nhạo nhà họ Kiều chúng ta? Ai dám nhắc đến chuyện này? Chính mình có thực lực, thì người người kính sợ.
Người người sợ rồi đến lúc đó cậu còn lo không có thể diện, không có tôn nghiêm nữa hả?”
Gia chủ nhà họ Kiều nói.
Lời này vừa nói ra, Kiều Khánh Tùng không nói gì.
“Bây giờ sắp tới đại hội, mục đích của chúng ta là tiếc tất cả, mượn sức của tất cả tài nguyên và nhân mạch có thể lợi dụng được.
Em hai, tạm thời em bỏ làm dáng đi, phải biết rằng, Câu Tiễn vì diệt Ngô, thà rằng nằm gai nếm mật.
Chúng ta chỉ là hy sinh vật nhỏ như vậy, thì có làm sao?”
“A…anh cả, anh nói rất đúng, em…em…em cứ làm như lời anh nói vậy….’ “Để em ba đi cùng em đi.
Anh thấy em ba quan hệ hơi tốt với bác sĩ Lâm, có gì có thể nói đỡ vài câu.”
Gia chủ nhà họ Kiều nói.
Kiều Vệ Quốc ngẩn ra, do dự nói: “Anh cả, —————————-