Chương có nội dung bằng hình ảnh
Phan Lâm há to miệng, tim đập thình thịch, đầu cũng vang lên “ong ong”
, rồi trở nên trống rỗng.
Anh không hề nghĩ rằng, Lý Cẩm lại có thể nói được một câu như vậy… Hơn nữa sau khi nói xong, khuôn mặt của Lý Cẩm cũng trở nên đỏ bừng, đỏ như sắp chảy máu.
Cô ấy lại vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn Phan Lâm.
Một hồi lâu sau, Phan Lâm mới lấy lại tinh thần.
Anh sờ mũi, đẳng chát cười nói: “Lý Cẩm, đừng nói giỡn, tôi là anh rể em đấy!”
“Anh rể, em không nói đùa, em nghiêm túc đấy, hơn nữa chẳng bao lâu nữa chị Vân sẽ ly hôn với anh, đến lúc đó anh không còn là anh rể em nữa rồi!”
Lý Cẩm lập tức ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
“Chuyện này…’ “Anh rể, em biết việc này rất hoang đường, nhưng em muốn nói cho anh biết, em đang nói chuyện rất nghiêm túc!”
Lý Cẩm lại nói thêm, khuôn mặt nhỏ như đang viết hai chữ “nghiêm túc”
ở trêи.
Phan Lâm hít một hơi thật sâu, lắc đầu cười khổ: “Lý Cẩm, tôi hiểu ý của em, chẳng qua em chỉ cảm thấy nhà họ Lý đối xử với tôi quá không công bằng, em muốn dùng chính bản thân mình để đền bù cho tôi, báo đáp cho tôi, đúng không?”
“Không phải đâu anh rể… Thật ra là…”
Nhưng Lý Cẩm còn chưa nói hết lời, Phan Lâm đã cắt ngang cô.
“Lý Cẩm, em không cần nói đâu.
Tôi hiểu ý của em, nhưng tôi không thể kết hôn với em, tôi biết em có ý tốt, nhưng em cũng đang hi sinh chính bản thân mình, không đáng, cũng không cần thiết.”
“Nhưng, anh rể… Em thật sự…”
“Lý Cẩm!”
Phan Lâm nghiêm mặt, nghiêm túc quát lên: ˆEm đừng nói nữa, em là một cô gái, sao có thể nói những lời như vậy? Em không biết suy nghĩ à? Chuyện chung thân đại sự sao em lại coi như trò đùa vậy?”
Lý Cẩm như ngừng thở, miệng nhỏ hơi chu lên, nhưng không biết nên nói gì nữa.
“Lý Cẩm, chuyện quan trọng nhất trong đời của một cô gái là tìm một chàng trai phù —————————-