Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Kít”
Chiếc Porsche của Phan Lâm đậu ở ven đường.
Anh sải bước xuống xe, bước vào phòng khám mới mở ở ven đường.
Trịnh Tú Lan mặc một bộ đồ trắng đang đứng trước quây bốc thuốc, nhìn thấy Phan Lâm đi tới, hai mắt liền sáng quắc lên.
“Phan Lâm, anh tới rồi sao?”
Cô ấy vội vàng bỏ đống thuốc trêи tay xuống, xoa xoa hai lòng bàn tay rồi chạy tới.
“Không phải cô đang học ở trường nam y sao? Sao lại chạy đến đây mở phòng khám thế này?”
Phan Lâm cười hỏi.
“Mở một phòng khám vẫn luôn là mơ ước của tôi mà.
Học tập ở trường nam y một thời gian, tôi muốn vận dụng những kiến thức mình đã học được.
Đúng lúc phòng phám trước kia bị đỡ, ông nội đã cho tôi chút tiên, để tôi tới mở phòng khám.”
Trịnh Tú Lan mỉm cười nói.
“Vậy sao? Ông nội cô lại còn giúp cô mở một phòng khám? Đây đúng là chuyện lạ nha.”
Phan Lâm vô cùng bất ngờ.
“Còn không phải do anh sao.”
Trịnh Tú Lan liếc Phan Lâm một cái.
“Liên quan gì đến tôi?”
“Anh còn giả vờ ngu à? Anh không biết sao, bây giờ danh tiếng của anh đã lan truyền ra khắp cả nước rồi.
Tiếng tăm của anh sớm đã lấn át ông nội tôi rồi, cộng thêm một ít chuyện tôn giáo, bây giờ, ông nội nào dám đối đầu với anh nữa đâu.
Anh không gây rắc rối cho ông ấy, ông ấy coi như cảm tạ trời đất.
Bây giờ, ông ấy chỉ mong đem tôi… Tôi… Chuyện đó… Tóm lại là bây giờ, ông nội tôi không phản đối suy nghĩ của tôi nữa, mà ngược lại, toàn tâm toàn ý ủng hộ tôi.
Anh chỉ cần biết, những thứ này đều là công lao của anh là được rồi.
Những chuyện khác đừng hỏi nhiều.”
Trịnh Tú Lan nói vòng vo, gương mặt ửng đỏ, sau đó, lời nói có chút không được mạch lạc cho lắm.
Đầu óc Phan Lâm hoàn toàn mơ hô, không nghe rõ Trịnh Tú Lan đang nói cái gì nữa.
Lúc này, cửa lại bị đẩy ra, Lý Ái Vân ăn mặc chỉnh tê đi vào.
“Phan Lâm, anh cũng ở đây sao?”
Lý Ái Vân cũng rất bất ngờ.
“Ái Vân, cô xuất viện rồi à?”
Phan Lâm tò mò hỏi.
“Tôi cũng không có chuyện gì to tát cả.
Nghe nói Tú Lan mở một phóng khám, thế nên đành xuất viện trước thời hạn, tới đây xem một chút.
Sao thể? Anh chuẩn bị gọi Tú Lan đi làm sao?”
Lý Ái Vân hỏi.
“Không có ý định này.”
“Nếu như Phan Lâm có thể đến mời tôi đi làm, vậy thì tốt quá rồi.”
Trịnh Tú Lan mang theo hàm ý sâu xa nhìn Phan Lâm cười nói.
Nét mặt Phan Lâm không hề thay đổi, hỏi Lý Ái Vân: “Phía bên bác cả thế nào rồi?”
“Tình trạng của bác cả tạm thời ổn định rồi.
Cái này còn phải cảm ơn anh rất nhiều, nếu không phải là anh, e là bác cả sớm đã không qua khỏi kiếp này rồi.”
Lý Ái Vân không nhịn được nói. —————————-