Chương có nội dung bằng hình ảnh
Bác sĩ Lâm thu hồi lực ở tay lại, anh thực hiện theo ý muốn của mọi người.
Chẳng lẽ tên khốn này từ bỏ? Mọi người trong lòng thì đang suy nghĩ về việc dừng hay tiếp tục, nhưng trêи tay thì lại giữ nguyên độ mạnh của lực, lập tức đánh những đòn đầy ác ý vê phía Phan Lâm.
Rầm! Rầm! Rầm! Râầm! Những đường quyên liên tiếp được tung ra.
Tất cả đều hướng về phía Phan Lâm Bao quanh Phan Lâm là khí lực cực mạnh khiến người ta cảm tưởng mọi vật đều có thể bị xé rách.
Nhưng lạ thay cả người Phan Lâm lại không hề có chút hê hấn gì.
Dù đòn đánh có tàn độc, thâm hiểm đến đâu, thì thân hình của anh vẫn nguyên vẹn không suy suyển.
Giống như là nãy giờ mọi người đang nện vào một tấm thép thật là dày dặn và chắc chắn, chứ không phải trêи một người bằng xương bằng thịt.
“Cái gì?”
Mọi người ai cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Riêng Trịnh Nhã Vân cực kì khϊế͙p͙ sợ: “Hóa ra sức lực của các ngươi chỉ đến thế này thôi ư?”
Phan Lâm lạnh nhạt nói, rồi ngay lập tức lạnh mặt, dùng tay chém như một lưỡi đao, sử dụng chính những chiêu thức mà bọn người kia đánh lên người anh, chém trả vê phía bọn họ.
“Không ổn rồi, mọi người dừng tay lại”
Trịnh Nhã Vân vội kêu lên.
Mọi người ai cũng sợ hãi tột cùng, vội vàng dừng chiêu thức đang thi triển lại.
Nhưng vẫn còn vài người chưa kịp thu hôi động tác của mình.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Tiếng xương cốt bị vỡ vang lên trong không gian.
Hóa ra tay chân của mấy người bị phản đòn của Phan Lâm đánh trúng, đều bị gãy ngược, phần xương đều bị gãy, ai nấy đều trông rất thê thảm.
Tiếng ai oán than khóc cũng dân dần vang động cả phòng.
“Xàm bậy!”
Trịnh Nhã Vân giận đến tím tái mặt mũi, cầm đao xông vào phía Phan Lâm định chém người anh.
Nhưng đao còn chưa chạm tới gân người của Phan Lâm, thì anh đã nhanh chóng dùng chân đá trực tiếp vào ngực Trịnh Nhã Vân.
Vèo! Cả người Trịnh Nhã Vân bị dội ngược lại phía sau, đập mạnh vào cửa phòng họp khiến cánh cửa gãy nát, bản thân cô cũng bị ngã trêи đống đổ nát, miệng chảy máu, chật vật nằm một chỗ. —————————-