Chương có nội dung bằng hình ảnh
Chiếc xe tung lượn khắp các con đường ở trung tâm thành phố, và vô số người qua đường đã lấy điện thoại ra chụp ảnh chiếc xe sang.
Đây không biết là niềm mơ ước nửa đời sau của bao nhiêu người.
Không biết nó là hình nền điện thoại hoặc máy tính của bao nhiêu người.
Và bây giờ, mình lại đang ngồi trong nó? Ánh mắt Lý Ái Vân rất đờ đẫn, cả người cứ duỗi dài ra.
Cô như vậy không biết bao lâu.
“Anh đã làm như thế nào vậy?”
Cô hỏi, hơi thở hơi dồn dập.
“Những con ngựa đó?”
“Đúng vậy”
Lý Ái Vân vẫn không thể chấp nhận được, Phan Lâm đã thăng bảy ván liên tiếp, trực tiếp làm cho những thiểu gia cậu ấm đó phá sản, bao gồm cả Triệu Khải, thắng đến mức khiến họ táng gia bại sản, không còn quân lót, gánh món nợ gần ngàn tỷ.
Lý Ái Vân chưa bao giờ tin rằng Phan Lâm dựa vào may mắn.
Phía sau cuộc đua ngựa khẳng định có chuyện không bình thường.
Một con ngựa bị đâm hơn chục nhát… lại không chết mà còn bứt tốc vê đến đích.
Điều này là quá bất thường! Trong trường hợp bình thường, ngay cả khi con ngựa không chết, nó nên nổi điên hoặc thậm chí ngã xuông chứ không phải dừng lại sau khi kết thúc cuộc chạy như một chiến binh, phải không? Lý Ái Vân không thể hình dung ra được.
“Lí do rất đơn giản.”
Phan Lâm vung tay lên, nhẹ nói: “Chính là.”
Lý Ái Vân nhìn kỹ lại, khá kinh ngạc: “Kim? “Đúng vậy, anh đã xem qua một vài sách cổ khá thú vị vê châm cứu và các phương thuốc xưa.
Anh sử dụng những phương thuốc cổ xưa này để chiến thắng Triệu Khải!”
“Trong ván đầu tiên, anh cố ý chọn một con ngựa gầy để khiến đám người Triệu Khải xem nhẹ.
Thực ra, anh đã lặng lẽ châm kim vào lưng con ngựa.
Tác dụng của chiếc kim này giống như một liều adrenalin.
Nó trực tiếp làm cho con ngựa phấn khích đến mức vượt lên số một trong tích tắc ”
.
“Đối với ván thứ hai, mọi chuyện thậm chí còn đơn giản hơn.
Khi anh đang chọn ngựa, anh thấy mỗi người trong số các tay đua đeo một con dao găm quanh thắt lưng của họ.
Vậy là anh đoán được Triệu Khải sẽ giết con ngựa trêи đường đi, vì vậy anh đã sử dụng nó trước.
Cây kim bịt kín động mạch của con ngựa số 2, chặn cơn đau của nó.
Em đừng nhìn vào vết máu chảy ra của con ngựa số 2, thực ra nó không có cảm giác gì đâu.
Con ngựa số 2 vốn đã khỏe, nếu không bị tác động bởi các yếu tố bên ngoài thì chắc chắn nó sẽ thắng.”
Phan Lâm đĩnh đạc nói.
Lý Ái Vân chợt nhận ra. —————————-