Người đang hôn mê không biết đã mở mắt ra từ khi nào, đôi mắt đẹp kia nhìn nàng một cái, trong sâu thẳm dường như có sự xúc động.
Kỳ thật hắn đã sớm tỉnh lại, hay nói đúng hơn thì hắn thật sự không hề hôn mê.
Khúc Khuynh Mặc nhắm mắt không thèm nhìn người tự tìm đến cái chết, nàng yên lặng chờ phù văn chữa trị thương thế của mình, hồi phục linh lực.
Một trận công kích cuối cùng đã làm hao hết linh lực còn sót lại của nàng.
Nửa canh giờ sau, Khúc Khuynh Mặc cũng tỉnh táo hơn, trước tiên nàng vận khí cảm nhận vết thương trên cơ thể.
Ngoại thương được trị liệu vằng phù văn cũng không còn đáng lo ngại nhưng nội thương vẫn nghiêm trọng như cũ, cũng may không chết được, chỉ cần dưỡng thương một chút.
"Phù...” Nàng khẽ phun ra khí độc trong cơ thể rồi mới quay đầu nhìn về phía người kia.
"Vèo!” Một bình ngọc nhỏ lăn qua.
Khúc Khuynh Mặc sửng sốt, nàng chần chờ nhìn bình ngọc lăn đến trước mắt mình, liếc nhìn người khác cũng nằm trên mặt đất: "Cái này...!Cái gì vậy?”
"Khôi phục nội lực.” Lâu Quân Độ vẫn không nhìn nàng một cái, ngay cả giọng điệu cũng lười biếng bình thản.
Khúc Khuynh Mặc nhặt bình ngọc lên rồi rút nắp ra, một mùi hương của đan dược truyền ra ngoài trong nháy mắt.
Sắc mặt nàng khó hiểu liếc nhìn người trước mắt, "Đan dược này có độc không?”
Lâu Quân Độ nhíu mày, hắn hờ hững đảo mắt nhìn qua, ánh mắt kia như đang nhìn con kiến nhỏ hỏi hắn vì sao lại ra tay.
Ồ, hắn cần ra tay với con kiến hôi này sao?
Khúc Khuynh Mặc cũng biết lời này của mình ngu ngốc như thế nào, nàng từ từ ngồi dậy trên mặt đất, nhét nắp bình ngọc lại như cũ rồi cười cười nhìn nó.
"Huynh cũng đừng chê cười ta ngu ngốc, huynh đã gặp qua người nào bị trọng thương mà không dùng thuốc cứu mạng, ngược lại hết lần này tới lần khác muốn cho một người xa lạ uống chưa? Ta nhìn thấy thì phản ứng đầu tiên đương nhiên là nghĩ thuốc này không thể uống được, nếu không ai lại ngu ngốc như vậy!” Lâu Quân Độ thu hồi tầm mắt, lần thứ hai nhắm mắt dưỡng thần lười nghe.
"Ta nói đại ca này, huynh đừng giả vờ kiêu ngạo, lạnh lùng được không? Thấy vậy, ta nói chuyện cũng rất mệt mỏi.” Khúc Khuynh Mặc thở dài.
Lâu Quân Độ vẫn lạnh lùng như trước, thậm chí trên người còn toát ra hàn khí mơ hồ, giống như là cố ý làm nổi bật sự lạnh lùng của hắn.
"Được rồi, ta nói huynh nghe."
Khúc Khuynh Mặc bất đắc dĩ nhún vai, nàng tiếp tục lẩm bẩm một mình: "Ta cũng đoán được vì sao huynh làm như vậy.
Nói đến đây, đầu tiên ta nên nhắc lại chuyện trước đó, lúc Linh Xà tấn công tới, kỳ thật huynh đã tỉnh lại, hơn nữa còn có năng lực giải quyết Linh Xà đó, đúng không?” Lông mi của Lâu Quân Độ rung động, cũng không biết có phải đang nghe hay không.
Khúc Khuynh Mặc thấy không có tiếng trả lời, nàng cho rằng hắn đã đồng ý thừa nhận, nụ cười sâu đậm hơn: "Nhưng huynh lại không ra tay giải quyết mà để cho nó cắn tới.
Đương nhiên, lúc đó huynh cũng không ngờ ta sẽ ra tay cứu giúp.
Nhưng nếu ta không ra tay thì bây giờ huynh đã trở thành khẩu phần ăn của rắn rồi, nói cách khác, lúc ấy huynh đã xác định bỏ mạng cho Linh Xà.”
Nàng dừng lại, đôi mắt đen hơi lóe lên, chậm rãi kết luận: "Nói cách khác là huynh đang cố ý chờ chết, huynh có thuốc chữa trị vết thương nhưng không dùng, cũng giống trước đây khi ta nói sẽ cứu huynh mà huynh lại cố tình đuổi ta đi!” Lâu Quân Độ không nói gì, hàn khí trên người càng nặng hơn.
"Có thể mạo muội hỏi một câu, vì sao rõ ràng huynh còn có thể sống sót mà hết lần này tới lần khác lại chờ chết, hay là huynh muốn chết?” Dường như Khúc Khuynh Mặc không phát hiện hàn khí đang gia tăng, nàng vẫn lẩm bẩm như trước.
Tất nhiên câu hỏi này của nàng cũng không được trả lời.
Khúc Khuynh Mặc mỉm cười, nàng cũng không quan tâm bản thân đang nói chuyện một mình, "Ta thấy huynh bị thương ở trước ngực, nếu có người đứng đối diện đưa tay ra đâm thì đại khái chính là vị trí đó.
Với thực lực của huynh, người chưa quen biết thì tuyệt đối sẽ không có khả năng đâm được như vậy, huống chi còn liên tục đâm lên ba đao! Vì thế, chắc hẳn người làm huynh bị thương phải là người đã biết trước, hoặc thậm chí là người vô cùng thân cận.”