Khúc Khuynh Mặc phản ứng không chậm, chủy thủ đã nắm trong tay, ánh sáng lạnh chợt lóe lên.
"Gừ! ”
Miệng sói mạnh mẽ ngậm lại, vừa đúng lúc cắn vào chủy thủ của nàng!
Động tác của dã lang nhanh nhẹn, miệng vừa đóng lại, móng vuốt liền nhào tới.
Khúc Khuynh Mặc dùng một tay nắm chặt chủy thủ, kẹp chặt miệng lang, đồng thời thân thể tránh sang một bên, né được móng vuốt của nó.
"Thanh Mạt!” Một tiếng quát lạnh, kèm theo mũi tên sắc bén vọt thẳng tới.
Khúc Khuynh Mặc quay đầu lại, mũi tên mang theo linh lực tam kỳ đã bắn tới trước mắt, còn nửa thước nữa sẽ bắn trúng nàng!
"Cẩn thận!” Tiếng vó ngựa phía sau vội vàng dừng lại, vô số tiếng ghìm ngựa vang lên.
Dường như Khúc Khuynh Mặc bị mũi tên bắn trúng phía trước, nhào ngã xuống, Hồng Lang vốn mở miệng muốn cắn người cũng mềm nhũn ra, chỉ chốc lát sau, trên mặt đất có máu chảy ra, không rõ đây là máu của người hay sói, hoặc là máu của cả hai?
Lâu Quân Độ đứng ở bên cạnh, hờ hững nhìn một người một sói ngã xuống đất.
“Con mồi này là của ta!” Thiếu nữ cầm trường cung lập tức cười, con ngươi lướt qua một người một sói trên mặt đất, ý cười càng thêm sâu hơn, cao ngạo vung tay lên, "Phương Nhị, mang con mồi trình lên đây cho ta, dâng cho thế tử gia!”
“Vâng.
” Phương Nhị quản gia đáp lời, xoay người xuống ngựa.
Chung quanh không chỉ là người của Phương gia, những người khác thấy người đoạt được vị trí đầu ấy là Phương Duyệt Dung thì đều nhỏ giọng nghị luận.
Về phần người ngã xuống bên cạnh Hồng Lang, bọn họ cũng không biết, cho dù có người nhận ra thì cũng không ai để ý.
"Thế tử đại nhân, con mồi này thuộc về ta, ngài đã nói ba người đầu tiên săn được con mồi trước mặt ngài, thì đều có thể trở thành ứng cử viên của Thanh Y Vệ.
” Phương Duyệt Dung cưỡi ngựa, nàng ta tràn đầy vui mừng mà chuyển ánh nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi được mọi người vây quanh.
Thẻ ứng cử viên của Thanh Y Vệ, liên quan đến việc nàng ta có tư cách tiến vào Thanh Y Vệ hay không!
"Cái này, chỉ sợ khó mà nói được.
” Triệu Thế Tử lắc đầu, tựa tiếu phi tiếu quét mắt về phía con sói đã chết trên mặt đất, đáy mắt mơ hồ có chút thú vị.
Phương Duyệt Dung nắm chặt dây cương, giọng điệu nóng nảy một chút: "Có gì không thể nói, con mồi này chẳng lẽ không phải là ta săn! "
“Thật xin lỗi, sói này này là ta giết!” Không đợi nàng nói xong, một thanh âm đột nhiên từ bên cạnh truyền tới.
"Ai!” Phương Duyệt Dung giận dữ, bực bội quay sang nơi phát ra âm thanh.
Mọi người khác cũng nhìn theo, chỉ thấy một người một sói vốn nằm trên mặt đất, đột nhiên động lên.
Hồng Lang bị một cước đá ra, người bị đè xuống dưới chậm rãi ngồi dậy, trong tay cầm một mũi tên, chính là mũi tên mà Phương Duyệt Dung bắn ra lúc trước!
Khúc Khuynh Mặc thưởng thức mũi tên sắc bén, ngửa đầu nhìn về phía thiếu nữ, có chút đáng tiếc lắc đầu, "Đáng tiếc quá, Phương tỷ tỷ, mũi tên này của ngươi không nói bắn trúng yêu lang, hình như ngay cả đụng đến cũng không trúng.
”
“Ngươi! Thanh Mạt!” Phương Duyệt Dung nổi trận lôi đình, trong tay kéo cung lên tiễn, nhắm vào Khúc Khuynh Mặc.
Mũi tên sắc bén, mơ hồ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Khúc Khuynh Mặc nhìn trường cung bị kéo căng, không chỉ không sợ hãi, ngược lại còn quan tâm nói: "Phương tỷ tỷ cần phải nhắm thật chuẩn, ngàn vạn lần đừng để ta đứng bất động mà ngươi lại bắn không trúng.
”
Vừa dứt lời, sắc mặt Phương Duyệt Dung nghiêm lại, tay cầm mũi tên sắc nhọn buông lỏng mà bắn đi.
“Vút!”
Mũi tên sắc bén chạy như bay mà tới, khí thế hung mãnh!
Ý cười trên mặt Khúc Khuynh Mặc vẫn như cũ, mũi tên mạnh mẽ đâm tới, bắn vào mặt đất bên chân nàng.
“Phốc!” Không biết ai cười nhạo một tiếng.
“Làm sao có thể được!” Phương Duyệt Dung khiếp sợ nhìn mũi tên bắn vào chân Khúc Khuynh Mặc, ngay cả những người bên cạnh cười nhạo nàng ta cũng không thèm quan tâm.
Rõ ràng nàng ta đã nhắm vào Khúc Khuynh Mặc, vì sao lại bắn lệch vị! Tại sao!
"Ai ôi, Phương tỷ tỷ, thật đúng là ngươi không bắn trúng.
” Khúc Khuynh Mặc lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, lập tức lại nghiêm túc nhìn người trên lưng ngựa, giọng điệu đầy chân thành: "Nếu không, tỷ tỷ thử lại một lần nữa đi?”