Nàng ta phát hiện Khúc Khuynh Mặc đang đùa giỡn mình, trong mắt đều là sự phẫn nộ cùng oán độc, kiếm nhọn run lên, lần thứ hai vọt tới, "Thanh Mạt, ngươi đáng chết!”
“Phải không?” Khúc Khuynh Mặc cười khẽ, thanh âm tăng lên: "Phương đại tiểu thư nói chuyện mạnh miệng, nhưng phải cẩn thận đầu lưỡi đó.
”
Vừa dứt lời, linh lực bát kỳ bỗng nhiên được triển khai.
"A!” Phương Duyệt Dung chỉ cảm thấy đầu lưỡi đau đớn, còn chưa đụng phải Khúc Khuynh Mặc mà cả người đã bay ra ngoài!
“Ầm ầm!” Cơ thể nàng ta đập mạnh ra khỏi sân đấu.
"Thật mạnh, khí tức này là! ” Sắc mặt mọi người dưới đài thay đổi, nhất thời quên mất chê cười Phương Duyệt Dung, tất cả đều ngây ngốc nhìn về phía người đứng trên đài.
Ngay cả thành chủ Lâm Thành trên đài quan sát cũng kinh ngạc.
Đây là Ngưng Khí bát kỳ?
"Không sai, là Ngưng Khí bát kỳ! Lúc này chỉ mới mười lăm tuổi, lại là một Phương Việt! ” Trên đài quan sát có người xác định nói, trong thanh âm tràn đầy kinh ngạc.
Lỗ tai Khúc Khuynh Mặc vô cùng thính, nghe những lời nói trên quan võ đài không sót một câu.
Phương Việt? Chính là thiên tài tuyệt thế trong truyền thuyết của Phương gia?
"Thanh Mạt thắng, trận tiếp theo, Lý Mộc đấu với Trương Giáp!” Gương mặt một Thanh Y Vệ không chút thay đổi tiến lên tuyên bố, trên quan võ đài, chỉ có thần sắc hắn ta và Triệu Thế Tử là bình thản.
Trong Thanh Y Vệ, vốn đã tập trung thiên tài cùng tinh anh của vương triều Đại Chu, tu vi Ngưng Khí bát kỳ mười lăm tuổi quả thật không nhiều lắm, nhưng cũng không tính là quá hiếm lạ.
Hắn ta tuyên bố xong, lại lui về vị trí của mình, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy Thế tử đại nhân đang hướng về phía dưới cười như nhìn thấy điều gì thú vị.
Hắn ta sửng sốt một chút, đi đi tới nhìn thử, phát hiện ánh mắt thế tử đang dừng lại trên người Khúc Khuynh Mặc.
Hắn ta giật mình nhưng sau đó lập tức phản ứng lại.
Tu vi Ngưng Khí bát kỳ khi mới mười lăm tuổi, cho dù không tính là kỳ lạ, nhưng cũng là tư chất thượng đẳng, người có tư chất thế này bị bọn họ mang về Thanh Y Vệ, tuyệt đối vô cùng vẻ vang!
Thanh Y Vệ đó nghĩ thông suốt những điều này, trong lòng vui mừng, sắc mặt lại chợt ngưng trọng.
Lại thấy lúc Khúc Khuynh Mặc xuống đài bị người ngăn lại, người đó tựa hồ như đưa thứ gì đó đi qua, sau đó Khúc Khuynh Mặc lập tức đi về phía cửa luyện võ trường.
“So thí còn chưa kết thúc, không được rời khỏi luyện võ trường, nếu không, sẽ tương đương với bỏ quyền thi đấu!” Thủ vệ phủ thành chủ canh giữ ở cửa, ngăn cản Khúc Khuynh Mặc muốn đi ra ngoài, mặt không chút thay đổi tuyên bố quy củ.
"Xin lỗi, ta có việc gấp nhất định phải rời đi, xin hai vị châm chước, giúp ta thông báo cho thành chủ một tiếng.
” Khúc Khuynh Mặc nói, sau đó lấy thứ trong tay qua.
Hai thủ vệ nhìn thấy, sắc mặt cả kinh.
Lòng bàn tay của nàng nắm một ngón tay bị đứt gãy, cùng với một tờ huyết thư, chỉ viết một câu: một khắc sau (15 phút), đi đến đất trống phố Tây, nếu không, giết!
Hai thủ vệ chần chờ một lát, trao đổi ánh mắt.
"Ngươi chờ chút!” Một người trong đó bỏ lại lời nói, vội vàng đi về phía võ đài.
Một người khác tiếp tục canh gác ở cửa.
Người trên đài quan sát đã sớm chú ý đến Khúc Khuynh Mặc, chờ thủ vệ đi lên báo, lập tức được thành chủ triệu kiến.
Khúc Khuynh Mặc lên quan võ đài, người phía dưới vốn đang chú ý đến so thí, ánh mắt cũng đều ghé qua.
"Nghe nói Thanh cô nương nhất định phải rời đi, có thể nói lý do của ngươi không?” Khúc Khuynh Mặc là đến tham gia tỷ thí chung cuộc, chuyện này thuộc về Triệu Ngọc Thành quản.
Hắn ta tươi cười nhợt nhạt, cho dù mặc trang phục áo giáp, nhưng vẫn là bộ dáng ôn nhuận khiêm tốn, chỉ có con ngươi vẫn nồng đậm ý cười thú vị như trước, phảng phất vẫn luôn chờ mong chuyện thú vị xuất hiện.