Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc

Chỉ là khi đó, lòng hắn đã chết, không muốn liên lụy đến cô, chỉ còn cách trốn dưới bụi cỏ, cắn chặt cánh tay. Sợ khóc thành tiếng, bị nàng phát hiện.

Rất nhanh, một chiếc xe Rolls-Royce số lượng có hạn, đậu ngay bên cạnh hai người.

Hai người ngồi vào Rolls-Royce, Minh Thừa ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ở phía sau ngoại trừ Lăng Việt “Ngai vàng” ra, còn có một cô gái dáng người yểu điệu đang rót rượu cho Lăng Việt.

” Ha hả, một vị lão đại tặng một bình Lafite được ủ 178 năm trị giá 1,8 triệu.”

Lăng Việt đung đưa chén rượu, loại rượu này rất hay được dùng với chiếc xe Rolls-Royce này.

Nhấp một ngụm rượu, Lăng Việt gật gật đầu.

“Cũng không tệ lắm.”

Minh Thừa bĩu môi.

“Thiếu chủ, rượu ngon như vậy, ở trong miệng của ngài, chỉ là không tệ thôi ư?”


“Lúc trước ta tấn thăng Võ Thánh, cốc chủ mở một bình mỹ tửu thời kỳ Tần triều, bình rượu đó giá trị 340 triệu.”

“….”

Xe chạy rất nhanh đến trước cổng lớn của một công ty.

Ở phía trên có một tấm bảng hiệu màu vàng.

Tập đoàn Mục thị!

“Thiếu chủ, chẳng lẽ Mục tiểu thư đang làm ở đây?.”

Lăng Việt không khỏi khẽ nhíu mày.

“Cô ấy mới 18 tuổi, vì sao không lên lớp đi học?”

“Lăng thiếu có chỗ không biết, năm đó sau khi ngài xảy ra chuyện không lâu, vợ chồng Mục gia đột nhiên bệnh nặng chết bất đắc kỳ tử, Mục tiểu thư tuy tuổi còn trẻ, nhưng cũng không thể không nghĩ tới tâm huyết của cha mẹ, cho nên cô ấy phải nghỉ học để quản lý các mối làm ăn trong gia đình.”


Lăng Việt ánh mắt híp lại, bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo.

“Có quan hệ tới Hoa gia sao?”

Minh Thừa gật gật đầu.

“Năm đó chỉ có một mình Mục tiểu thư đi lên núi tìm ngài, không thể nghi ngờ việc này đã chọc giận tới Hoa gia, cho nên….”

Sát ý Lăng Việt tóe hiện tràn ngập toàn bộ trong xe, cho dù là cả ba người Minh Thừa, tài xế và cô gái rót rượu đều có thực lực mạnh mẽ nhưng cũng không chịu được khi bị cỗ uy áp này chèn ép, không thể thở nổi!

“Khụ khụ… Thiếu chủ, chúng ta sắp chết vì không thở được rồi!”

Nghe vậy, Lăng Việt hít thở sâu một hơi, mới để cho tâm tình của mình bình ổn lại.

“Hoa gia, sớm muộn cũng có một ngày, ta khiến cho các ngươi, muốn sống không được, muốn chết không xong!”

Dứt lời, hắn mở cửa xuống xe. .

||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||

“Các ngươi chờ ta ở đây, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được làm phiền.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận