Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc

Thanh niên lạnh lùng hừ một tiếng, bàn tay hơi đưa ra trước một chút, lập tức tấm thẻ đen có tốc độ nhanh hơn lúc Tú Nhi bắn ra bắn ngược trở lại.

“Không xong!”

Lúc này ở trong long của Tú Nhi run lên, nàng lập tức toàn lực vận chuyển cương khí, bao trùm ở trên tay, chuẩn bị tiếp đỡ tấm thẻ đen.

Chỉ là trong chớp mắt, nàng liền bị tấm thẻ đen va chạm, liên tiếp lui về phía sau hơn mười bước.

Tuy cánh tay của cô chưa bị cắt đứt, nhưng cũng bị chấn động đến mức run rẫy, chỉ sợ trong thời gian ngắn tay không có cách nào cử động được.

“Thực lực thật đáng sợ!”

Mọi người nhịn không được tán thưởng một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy cảm giác kinh ngạc!

Duy chỉ có Lăng Việt, ánh mắt của hắn không có chút rung động nào, giống như hắn là đang xem diễn kịch.

Thanh niên kia chậm rãi thu hồi tay của mình, hai tay đặt sau lưng, cười ngạo nghễ.

“Ta không là cái gì cả, ta chỉ là… Đệ tử của Tô Yên Nam mà thôi. Ngươi có thể gọi ta là Diệp Thành!”

Mọi người ở đây nghe vậy, nhất thời sắc mặt đại biến.

“Tô Yên Nam! Tên thanh niên này lại là đồ đệ của Giang Nam Võ Thánh Tô Yên Nam sao?”

“Ông trời của tôi ơi, Giang Nam Tô Yên Nam, Giang Bắc Trần Đêm Bắc, hai vị này thế nhưng là hai vị đại cao thủ nổi danh nhất trong những năm gần đây tại Giang Nam chúng ta. Nghe nói thực lực của hai người bọn họ, đều đã đạt đến Võ Thánh đỉnh phong! Thực lực này nếu là đặt ở Long Tổ, đều đã coi là Đại tướng quân!”

“Tên thanh niên Diệp Thành này tôi cũng đã từng có nghe qua. Nghe nói hắn là đệ tử thân truyền trong mười năm gần đây được Tô Yên Nam thu nhận! Thiên tư của hắn mười phần thông tuệ. Tuy nhiên tuổi tác chỉ có hai lăm hai sáu, vậy mà thực lực đã đạt đến võ giả tầng mười đỉnh phong, cách cảnh giới Võ Sư, chỉ thiếu chút nữa!”

“Anh cũng không nghĩ một chút, đồ đệ mà Tô Yên Nam thu, lại là người bình thường sao?”

Nghe được mọi người nghị luận ầm ĩ, Mục Y Nhân không khỏi có chút khẩn trương.

“Lăng tiên sinh, cái này….”

Sắc mặt của Lăng Việt lạnh nhạt.

“Không cần để ý, rác rưởi mà thôi.”

Lời vừa nói ra, không đợi Diệp Thành tức giận, Trần Lễ Thạch đã ngữa đầu thẳng lên trời cười như điên.

“Ha ha ha ha….”

“Tốt cho một tên nhóc con ngông cuồng! Mày cũng đã biết sự lợi hại của Diệp Thành huynh rồi chứ nhỉ? Diệp Thành huynh thế nhưng là được Giang Nam Võ Thánh Tô Yên Nam tự mình chỉ chạy! Người khác thì không cần phải nói, đến thị nữ kia của ngươi đến tư cách xách giày cũng không xứng! Còn ngươi lập tứcphải chết, thế mà còn ở nơi này phách lối? Đầu óc của ngươi bị nước vào rồi sao?”

Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói khẽ:

“Ngươi nói nhảm, nhiều lắm!”

“Mày — —!”

Trần Lễ Thạch tức giận đến phát run.

“Tốt! Tốt! Đây chính là mày bức tao, nhóc con, mày chuẩn bị chờ chết đi! Diệp Thành huynh, tôi muốn đánh gãy tứ chi của hắn, tôi muốn hắn sống không được, muốn chết cũng không xong!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui