Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc

Nói xong, Lăng Việt đưa cho nàng một tấm danh thiếp màu đen, mặt sau là một cái ấn ký đầu lâu được Long Phượng quấn quanh chính diện là in hai chữ lớn Lăng Việt được mạ vàng.

Bút họa sắc bén, gặp người như chữ.

“Tấm danh thiếp này thật đặc biệt! Tôi nhận, có cơ hội trò chuyện tiếp.”

Mục Y Nhân đem danh thiếp kẹp ở bên trong văn kiện, sau đó từ biệt Lăng Việt, cô quay người trở về công ty, chỉ chốc lát sau, văn phòng ở tầng cao nhất của tập đoàn Y Nhân lại sáng lên ánh đèn.

Lăng Việt đứng tại ven đường, ngước nhìn ánh đèn mái nhà, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Minh Thừa đi đến bên cạnh hắn, nhịn không được nghi ngờ hỏi:

“Thiếu chủ, tại sao ngài không nói thật với Mục tiểu thư?”

“Hiện tại… Còn chưa đến lúc.”


Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, dùng cầu này để hình dung Lăng Việt lúc này, không thể thích hợp hơn.

Lúc gặp lại Mục Y Nhân, sau khi xác nhận nàng vẫn mạnh khỏe, ngay ngày thứ hai Lăng Việt liền chạy về nông thôn.

Ở chỗ đó… Có vài mẫu đất cằn cõi của Lăng gia, và một căn nhà cũ.

Ông nội của hắn, còn sống trên đời này.

Đường xá gập ghềnh, Lăng Việt không lái xe, chỉ mang theo Minh Thừa đi bộ đến Lăng gia thôn.

Hắn vẫn chưa trực tiếp tiến vào thôn làng, mà đi ra phía sau núi.

Tại bên trong khe núi Hoang Cổ này có hai ngôi mộ nhỏ, nếu không phải trước mặt có một tấm bia đá, thì chắc chắn cũng không có ai nhận ra đây là hai cái phần mộ.

Lăng Việt không nói một lời đi vào trước phần mộ, mặc cho khe nước ở bên cạnh làm ướt nhẹp hết quần áo.


Rất lâu sau, hắn hít thở sâu một hơi.

Thân thể cứng nhắc, chậm rãi quỳ xuống, ở trong hốc mắt của hắn đã sớm đỏ bừng.

“Ba! Mẹ! Con trai bất hiếu, lâu như vậy mới trở về thăm hai người, để hai người chịu khổ rồi!”

Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới… Chỗ thương tâm.

Đàn ông dưới đầu gối là vàng, chỉ là không thấy… được chỗ hiếu.

Cho dù Lăng Việt mạnh hơn, lại ngạo mạn ngông cuồng hơn đi nữa. Trước mặt cha mẹ hắn vẫn là một đứa bé.

Minh Thừa không nói gì, ngồi xổm xuống đất bắt đầu lấy ra tiền giấy, bày nhang đèn và rượu ra.

Mắt Lăng Việt Nam ngấn lệ, lẩm bẩm với tấm bia của cha mẹ mình.

“Ba! Mẹ! Con trai của hai người đã trưởng thành, sau này sẽ không để hai người thất vọng nữa, con của hai người so với những đứa trẻ khác trên thế gian này đều không thua kém bất cứ điều gì, hai người có thể kiêu ngạo vì điều đó! Hiện tại con đã tìm được thần y nên chân đã được chửa khỏi. Còn có… Con đã giết 137 mạng người nhà Trần Bá Thiên!”

Lăng Việt đã mất đi sự tàn độc của trước kia, hắn giờ phút này chỉ là một đứa bé, một đứa trẻ khát vọng tình thương yêu của cha mẹ mà thôi.

“Cha, con mang cho cha loại rượu gạo Giang Thành mà ngài thích uống nhất đây. Mẹ, con đốt thêm tiền giấy cho mẹ nhé, mẹ ưa thích mua quần áo, ưa thích mua túi sách, ưa thích mua đồ trang điểm, thích gì thì cứ mua, phía dưới không có thì mẹ cứ báo mộng cho con, con sẽ đốt cho mẹ. Tuyệt đối đừng tiết kiệm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận