Ông nội Lăng tức đến đỏ bừng cả mặt.
“Mày… mày không phải là trắng trợn cướp của hay sao?”
Phụ nữ béo sắc mặt lạnh lẽo.
“Nói cái gì đó? Ông dám mắng tôi là ăn cướp? Ông tin hay không bây giờ tôi đánh chết ông?”
Đang nói chuyện, người phụ nữ vậy mà săn ống tay áo lên, chuẩn bị đánh người.
Ông nội Lăng hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau, chợt lảo đảo một cái, chuẩn bị té xuống.
May ra, có một bàn tay lớn, đỡ được lưng của ông, cho nên mới không ngã xuống đất.
Ông nội Lăng quay đầu nhìn lướt qua.
“Việt Việt.”
“Chuyện gì xảy ra?”
Lúc này sắc mặt của Lăng Việt lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Người quen biết Lăng Việt đều biết, hắn không giận thì thôi chứ đến lúc giận, không thấy máu thì sẽ không buông tay!
Sắc mặt Ông nội Lăng có chút khó coi.
“Lúc các cháu không ở nhà, cô ta thườngđến bắt nạt ta. Một lão già như ta, đi đứng còn không nổi càng không chỗ nương tựa. Cho nên… Cho nên… Haizz!”
Nói xong, Ông nội Lăng khổ sở quay đầu đi chỗ khác, lau khóe mắt.
Lăng Việt vỗ vỗ phía sau lưng của ông, an ủi:
“Ông nội đừng sợ, có con ở đây, sau này không ai có thể bắt nạt ông.”
Lăng Việt nói xong, hắn bước về phía trước một bước, ánh mắt lạnh lẽo khiến phụ nữ béo mập run rẫy.
“Ngươi… Ngươi nhìn ta làm gì?”
Sắc mặt Lăng Việt lạnh như băng gằn giọng xuống:
“Tôi cho bà thời gian năm phút đồng hồ giải thích, tại sao lại bắt nạt nội của tôi!”
Phụ nữ béo khinh thường cười một tiếng.
“Giải thích? Tôi giải thích cái gì? Ở trong thôn này, khinh thường ông ta không chỉ có một mình ta, hơn nữa ngươi là cái thá gì? Đến lượt ngươi quản sao?”
Lăng Việt hai tay đặt sau lưng, sắc mặt lạnh như băng nói:
“Chuyện của Lăng gia, không có ai có tư cách hơn tôi!”
Phụ nữ béo mập chau mày, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Việt, quan sát một lát, đột nhiên “A” một tiếng.
“A! Tôi nghĩ không ra sao hôm nay lại có một tên oắt con từ đâu đột nhiên nhảy ra!
Không ngờ ngươi lại còn sống? Ta còn tưởng rằng ngươi sớm bị sói ăn đến xương không còn rồi!”
Lăng Việt trên mặt lạnh lùng nói:
“Ngươi còn có bốn phút!”
Phụ nữ béo khinh thường cười một tiếng, quát: