“Mày còn muốn đánh tao sao? tiểu tử ngốc tỉnh lại đi, nếu như mày có bản lãnh thì năm năm trước đây cha mẹ mày cũng sẽ không bị người ta đâm chết! Mày cũng sẽ không bị người đánh gãy cặp chân! Nhìn bộ dáng của mày hiện tại cũng xứng ở trước mặt tao nói hưu nói vượng? Một cái rắm của tao cũng có thể bắn chết mày!”
Lăng Việt nheo mắt lại.
“Tôi thay đổi chủ ý rồi, mặc kệ bà giải thích hay không giải thích, bà… Đều phải trả giá đắt! Minh Thừa, vả miệng.”
“Tuân lệnh!”
Minh Thừa cười hắc hắc, từ phía sau xông tới, hắn đã sớm ngứa tay đợi thời khắc này lâu lắm rồi. Lăng Việt ra lệnh một tiếng, đúng với lòng hắn lắm.
Minh thừa ba chân bốn cẳng trong nháy mắt đi tới trước mặt người phụ nữ béo mập, đưa bàn tay ra vỗ một cái, người phụ nữ liền bị vỗ bay ra ngoài.
Lúc rơi xuống mặt đất, nửa bên mặt của đối phương sưng vù còn nữa bên còn lại thì sưng thành đầu heo.
“Mày… mày lại dám đánh tao?”
Người phụ nữ béo sững sờ một chút sau đó hét rầm lên.
“Lão nương liều mạng với mày!”
Minh Thừa cười hắc hắc, liền tát thêm một cái.
Đối phương liền bị bay xa thêm mấy met!
Nhưng Minh Thừa còn chưa dừng lại, tiến lên dung chân đạp lên ngực của đối phương, những âm thanh ba ba liên tục vang lên…
“Thiếu chủ nhà ta, sao có thể để cho một con lợn béo đáng chết như bà sỉ nhục? Tổng thống gặp Thiếu chủ nhà ta cũng phải khách khí ba phần, còn bà thì tốt rồi, tính khí cũng dễ thương ghê!”
Tiếng bạt tai trong sân điên cuồng vang lên, tiếng mắng chửi của người phụ nữ dần dần biến thành van xin tha thứ.
“Đừng… Đừng đánh nữa! Lăng Việt ta sai rồi, ngươi đừng đánh nữa. Mặt của ta sắp nát bét rồi!”
“Lui ra!”
Lăng Việt khẻ quát lên, Minh Thừa lập tức dừng tay.
Minh Thừa nhịn không được u oán trợn mắt. Ánh mắt kia dường như muốn nói, bố còn chưa đánh đủ đây này!
Lăng Việt không quan tâm đến phản ứng của Minh Thừa, hắn ném cho người phụ nữ một bộ giấy bút, sắc mặt lạnh lùng nói:
“Đem tất cả tên tuổi, địa chỉ gia đình khi dễ ông nội của ta đều viết vào đây, một người cũng không được bỏ sót. Nếu không… Tôi đánh chết bà!”
Người phụ nữ béo mập hơi sững sờ, sau đó do dự một chút, hỏi:
“Chuyện này…Nếu như tôi viết, cậu có thể tha cho tôi sao?”
Lăng Việt hai tay đặt sau lưng, ánh mắt như dao nhọn, thần thái giống như một vị Đế Vương đang tra hỏi một tên tù nhân.