“Vâng!”
Hai người đi vài bước về phía trước, mấy chiếc BMW và Audi kia cũng đúng lúc dừng lại.
Bác cả vừa chuẩn bị mở miệng thì trên xe đã có mấy ông lớn bước xuống, bác cả không khỏi sững sờ.
Lại là khuôn mặt xa lạ?
Đối phương nhìn ông ta một cái, khẽ nhíu mày, chợt quát lạnh lên: “Cút đi! Chó ngoan không cản đường!”
Mắng xong, mọi người trực tiếp đẩy ông ta và chú ba ra, đi đến cửa đại viện Lăng gia, cúi đầu với Lăng Việt và ông nội Lăng.
“Khổng Lâm Ngọc gia chủ Khổng gia ở Giang Lâm.”
“Trần Thiên Hoa của tập đoàn Trần thị Giang Châu.”
“Liễu Ngôn Thuận của Liễu gia Giang Thành!”
… . ngôn tình hài
“Mượn tên của Lăng thiếu chủ mừng thọ cho ông Lăng!”
Nơi này dần dần yên lặng lại, cả ông nội Lăng cũng hơi ngơ ra.
Trước đó Mục Y Nhân nói, Lăng Việt mời rất nhiều người có mặt mũi để mừng thọ cho ông, ông còn không dám tin.
Nhưng ai mà ngờ được, trong nháy mắt đã xuất hiện nhiều nhân vật nghe có vẻ rất lợi hại để mừng thọ cho ông!
Các thôn dân cũng ngơ ngác, nhiều nhân vật có mặt mũi như vậy không phải là đến trèo cao bác cả sao? Sap lại tìm Lăng Việt?
Đương nhiên, người ngơ ngác nhất là bác cả và chú ba!
Hai người này cũng không nghĩ tới, cha mẹ Lăng Việt bị giết chết, hai chân bị đánh gãy, vậy mà trong thời gian ba năm ngắn ngủi đã làm quen nhiều bạn bè như vậy!
Hơn nữa những người này còn có khả năng không phải bạn bè! Bởi vì thái độ của họ đối với Lăng Việt rất tôn kính!
Giống như đối đãi với một vị vua!
Nhưng nhiêu đó cũng không phải kết thúc, ngược lại… Chỉ là bắt đầu!
Tiếp đó, cứ cách hai phút sẽ có một đợt xe sang chạy vào, cứ hết ông lớn này đến ông lớn khác, tên tuổi càng ngày càng vang dội, tất cả đều quỳ trước mặt ông nội Lăng!
Cứ hết chiếc xe sang này đến chiếc xe sang khác chạy vào, chắn hết trước sau thôn Lăng gia, không có chỗ đỗ xe nên họ dứt khoát đậu trong ruộng lúa!
Diện tích mà đống xe sang chiếm còn lớn hơn cả tổng diện tích thôn Lăng gia!
Ông nội Lăng sợ choáng váng!
Cả thôn dân thôn Lăng gia cũng hoảng sợ đến không nói nên lời!
Cả bác cả và chú ba cũng triệt để đờ ra!
“Cái này… Thằng nhãi ranh này, rốt cuộc sao nó làm được?”
“Nơi đây gần như tụ tập tất cả phú hào lớn lớn nhỏ nhỏ của Giang Châu! Cái này… Cho dù là ta, cũng còn lâu mới có được sức kêu gọi như vậy!”
Một đám lại một đám phú hào đi vào, bái kiến ông nội Lăng và Lăng Việt, cứ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, hình thành một đội hình san sát. Những ông lớn này chẳng có chút tính khí nào, ngoan ngoãn như một đám học sinh tiểu học đang đợi kiểm duyệt!