Mấy người dân đang nói chuyện, bên cạnh bãi đỗ xe có một thanh niên trên người mang hàng hiệu thủ công phương Tây đi tới, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
“Mấy người các ngươi đang nói cái gì đó?”
Mấy người này co rụt lại, sắc mặt có chút sợ hãi.
“Không có… Không nói gì cả.”
“Không nói gì? Coi ta là kẻ điếc hay sao?”
Thanh niên đi tới, đưa tay lên đánh mấy bạt tai, làm cho hai bên mặt của mấy người dân đều sưng phồng lên.
“Một đám nghèo đói cũng dám nghị luận Trần gia chúng ta? Các ngươi chán sống rồi sao? Sau này lại để cho bản thiếu gia nghe thấy các ngươi dám nghị luận Trần gia, bản thiếu gia sẽ đánh gãy chân chó của các ngươi! Cút!”
Mấy người dân bị dọa cho sợ hãi, vội vàng chạy trốn.
Từ bãi đổ xe đó, lại đi tới một thiếu nữ dung mạo có vài phần xinh đẹp, lắc lắc cái mông nhỏ của mình, một mặt tươi cười đi tới.
“Trần thiếu, anh vừa mới làm gì vậy? Làm sao lại tức giận rồi?”
Trần thiếu cười lạnh.
“Có mấy tên nghèo đói, vậy mà dám ở sau lưng đàm tiếu gia gia của anh, thật sự là không biết sống chết.”
“Trần thiếu, anh tức giận với bọn chúng làm gì chứ? Bọn chúng chỉ là một đám nghèo đói, một là không có tiền, hai là không có ánh mắt, cho nên mới ở sau lưng nói xấu người khác! Bọn chúng làm sao hiểu được thế lực của Trần gia?”
“Đó là điều đương nhiên! Năm đó, hai vợ chồng Lăng gia kia đúng là rất xui xẻo. Coi như gia gia của anh không dẫn đường thì tính sao? Chọc Hoa gia, một nhà bọn hắn sớm muộn cũng sẽ gặp nạn. Gia gia của anh chẳng qua là người nhìn xa trông rộng mà thôi.”
“Trần lão gia có ánh mắt, Trần thiếu anh cũng có ánh mắt sáng hơn bóng đèn.”
Trần thiếu cười hắc hắc, đưa bàn tay đặt lên trên cặp mông của thiếu nữ, hung hăng mà bóp một cái.
“Nếu không thì anh làm sao có thể có được người đẹp như em cơ chứ? Buổi tối hôm nay, sau khi lễ mừng thọ của ông nội anh kết thúc, em có thể biểu diễn cho anh xem một chút, cái miệng yêu tinh của em nha.”
Thiếu nữ hờn dỗi một tiếng.
“Trần thiếu, anh thật là đáng ghét, người ta không để ý tới anh nữa.”
Thiếu nữ nói xong liền tránh thoát Trần thiếu, uốn qua uốn lại hướng về bên trong khách sạn mà đi.
Trần thiếu nhìn chằm chằm cặp mông đẹp kia, nuốt nước miếng một cái, lập tức đi theo vào.
Trong khách sạn, người đông tấp nập.
Toàn bộ Giang Thành, hơn phân nửa những nhân vật có mặt mũi, giờ phút này cơ hồ đều ở nơi này.
Không bao lâu sau, Trần Bá Thiên mặc lấy một bộ quần áo màu đỏ tươi, từ trên lầu đi xuống.
Tuy đã đầy tóc bạc, nhưng bộ dáng của ông ta giống như hổ chạy, bước đi như bay, không chút nào giống một ông lão đã có tuổi.
“Ha ha ha… Hôm nay là đại thọ sáu mươi của tôi, nhờ được các vị nâng đỡ, trong lúc bận rộn vẫn bỏ ra chút thời gian đến thăm lão già này, các vị, tôi ở chỗ này cám ơn mọi người trước!”