Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc

“Hoa Hạ lớn như vậy, trời nam đất bắc, các môn phái vô số, nhưng chung quy mà nói đều thuộc về bầy đàn bách gia.”

“Môn phái nào cũng có ý đồ làm minh chủ võ lâm của Hoa Hạ, muốn được hưởng sự vinh quang chí cao vô thượng!”

“Nhưng mấy trăm năm sau thời kỳ xuân thu đó, khi những cuộc tranh bá giữa các trường phái khác nhau nổ ra liên tục, bọn họ không những tách ra phân tranh ông tôi mà ngược lại còn khiến cho sinh linh đồ thán, bách tính tha hương hành khất không nơi trốn.”

“Sau này, Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, đã quy định những tín đồ của một trăm trường phái khác nhau mỗi một trăm năm sẽ tiến hành một trận ác chiến, dùng nó để quy định xem trong vòng một trăm năm tiếp theo, ai sẽ là người có tư cách thống nhất giang hồ!”

“Chỉ cần có thể lấy được vị trí đứng đầu trong cuộc bách môn tranh bá thì sẽ có tư cách mệnh lệnh lần cho các môn phái võ lâm trong Hoa Hạ! Mà môn phái khác kia nhất định phải tuân thủ theo!”

Miệng Mục Y Nhân hơi hé mở nói: “Nghe qua có vẻ rất lợi hại! Có giống như kiểu Minh Chủ Võ Lâm trong truyện võ đạo không?”

Tú Nhi chau mày cười.

“Cái này còn lợi hại hơn ấy, bách môn tranh bá sẽ mang lực sát thương, chuyện này là không thể tránh, mỗi lần tranh bá sẽ có vô số người bị thương vong, tính đến con số trăm vạn là ít! Không nói đến cái khác làm gì, lúc một trăm năm trước nếu không phải vì chuyện trăm môn phái tranh bá chủ chủ đó khiến mất đi một lượng lớn cao thủ võ lâm của Hoa Hạ thì sao đám man di kia có thể kiêu ngạo như vậy được?”

“His ~! Chúa ơi! Vậy không phải rất nguy hiểm sao?”

“Nguy hiểm là tất nhiên rồi, đao kiếm nhuốm máu chính là chuyện không thể không xảy ra, quỷ cốc chúng ta trước nay đều thờ ơ với việc thế gian. Nhưng lần này, thiếu chủ quyết tâm tham gia cuộc bách môn tranh bá này, và cũng là lần đầu tiên quỷ cốc của chúng ta tham gia! Nhưng thiếu chủ phu nhân có thể yên tâm, với sức mạnh của thiếu chủ chúng ta thì việc tham gia bách môn tranh bá này cũng chưa hẳn là chuyện xấu!”

“Lăng Việt.”

Mục Y Nhân nắm chặt bàn tay to của Lăng Việt, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.

Lăng Việt cười nhạt một tiếng.

“Yên tâm đi, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì khi mình chưa thực sự nắm chắc được nó đâu! Được rồi, đến nơi rồi, chúng ta xuống xe đi.”

Mấy người xuống xe, Mục Y Nhân nhìn địa thế trước mắt, không khỏi hơi nghi hoặc: “Lăng Việt, xem ra nơi này không có khác biệt gì với chỗ bình thường? Sao anh thấy được nơi này là một bảo địa phong thủy?”

Lăng Việt cười nhạt một tiếng, chỉ phía xa và nói: “Lấy tầm nhìn của em, nhìn từ nơi này tất nhiên không nhìn ra cái gì, nhưng đến phía trên thì không giống đâu!”

“Phía trên?” Mục Y Nhân nhíu chặt lông mày xinh đẹp, nghi hoặc khó hiểu.

Lăng Việt ôm bờ eo của cô, mũi chân nhấn nhẹ một cái, thân thể nháy mắt bay lên không trung!

“A — —! Bay… Bay lên! Thật cao!”

Mục Y Nhân không ngừng hét rầm lên, hai tay ôm lấy cổ Lăng Việt, khẩn trương đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Lăng Việt đưa vào cho cô một luồng chân khí, rất nhanh, nhịp tim của Mục Y Nhân đã bình ổn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui