Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc

“Thần y, ngài đừng đi! Tôi cầu xin ngài, mau cứu chồng tôi đi! Nếu ông ấy chết thì chúng tôi phải sống thế nào?”

Tiếng la khóc này khiến không ít hàng xóm láng giềng vây xem.

“Thần y, tôi cầu xin ngài! Tuy nhà chúng tôi không có một triệu, nhưng dù sao chồng tôi cũng là một mạng người! Ngài cứu chồng tôi đi, đời sau nhà chúng tôi làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!”

Mọi người không nhịn được mà chỉ trỏ.

“Lăng Việt này cũng thật là, chữa bệnh ít nhất cũng một triệu, hai ngày này không biết kiếm được bao nhiêu tiền, ra tay cứu một mạng thôi cũng không chiu! Thật là chỉ biết có tiền!”

“Loại người này có y thuật thì thế nào? Còn không phải lòng lang dạ sói à?”

“Thế mà tôi còn đánh cờ với hắn! Lúc trước tôi đã nhìn ra, thằng này là tiền mê điển hình! Đúng là chẳng ra làm sao.”

Bên ngoài tiếng người huyên náo, mọi người như hận không thể lập tức xông tới, hung hăng phê phán Lăng Việt một phen!

Lăng Việt híp hai mắt lại, bắn ra hai vệt sáng lạnh lẽo.

“Một con giun dế còn dám đến gây sự!” Vừa dứt lời, quát vào trong sân: “Minh Thừa, đi ra đánh người!”

Nghe xong lời này, Minh Thừa chạy còn nhanh hơn thỏ.

“Thưa vâng!”

Hai người tới ngoài cửa, sát ý trên mặt Lăng Việt khiến mọi người không nhịn được lùi lại một bước.

Nhưng người đông thế mạnh, mọi người lại nhanh chóng nổi lên khí thế.

“Lăng Việt, sao cậu dám thấy chết không cứu hả?”

“Đúng đấy, có thầy thuốc như anh sao? Không có chút y đức nào cả! Trong mắt chỉ có tiền!”

Lăng Việt lạnh lùng liếc qua mọi người, không giải thích lời nào, chỉ đưa mắt về hướng Minh Thừa.

Minh Thừa ngầm hiểu, cười hắc hắc, đi đến trước mặt xe ba bánh rồi vỗ vỗ mặt người đàn ông. Sau đó, ông duỗi hai đầu ngón tay ra, móng tay bóp lấy một khối thịt nhỏ trên lỗ tai đối phương rồi vặn một cái.

Trong chớp mắt, người đàn ông vốn sắc mặt như tro tàn lập tức kêu thảm một tiếng, nhảy lên cao ba thước, sau đó không ngừng xoa lỗ tai của mình.

“Ai u má ơi, đau chết mất! Đau chết mất!”

Trong nháy mắt đó, sắc mặt mọi người đều trở nên vô cùng đặc sắc. Nhất là người phụ nữ trung niên, thấy cảnh này, bình thường không khỏi biến sắc, sau đó lén lút muốn len ra khỏi đám người để chạy trốn.

Nhưng vừa chui ra thì đụng phải một dáng người khôi ngô, bình thường ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ lúc nào mà Minh Thừa đã đi ra bên ngoài đoàn người.

Sắc mặt bà ta tái nhợt, co cẳng bỏ chạy.

Minh Thừa cười lạnh một tiếng, túm lấy vạt áo của bà ta rồi trực tiếp ném vào đám người, vừa vặn rơi xuống trước mặt Lăng Việt.

Bà ta ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức trực diện với đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Việt, bà ta không nhịn được mà run rẩy.

“Thần… Thần y, tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

Người phụ nữ vội vàng dập đầu, Lăng Việt chỉ là lạnh lùng hỏi: “Là ai bảo bà tới?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui