“Lời này của anh thật ghê tởm!”
“Tôi có tư cách để nói lời ghê tởm đó đấy.
Nói xong Thiết Quyền thiếu chủ với gương mặt cao ngạo.
Hắn ta búng búng tay một cái, Lục Tử lập tức cầm hoa đến:
“Mục tiểu thư, từ nay trở đi, cô chính là người phụ nữ của ta, bó hoa này là món quà của tôi dành cho cô!”
“Cút!”
Mặt của Mục Y Nhân lạnh như băng, lời nói cũng không có chút nào lưu tình.
Nhưng thiếu chủ Thiết Quyền Môn, lại không chút phật lòng.
“Tôi biết cô sẽ không đồng ý, và tôi cũng không có ý định cho cô thêm lựa chọn nào khác! Lục Tử, mang người đi đi, thứ mà bổn thiếu chủ đã thích không bao giờ có chuyện không lấy được.”
().
“Vâng!”
Lục Tử cười ha ha, gã ta bước chân lên đánh những người xung quanh Mục Y Nhân một cách không có tính người, sau đó trực tiếp vồ lấy cánh tay của cô lôi đi giống như không phải là kéo một người sống mà là đang kéo một con súc vật…
….
Bên kia, trong khách sạn Giang Châu, các trưởng lão của Thiết Quyền Môn đều nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ tự tin, nhìn chằm chằm vào Lăng Việt. Theo suy nghĩ của bọn họ, chỉ cần tên cốc chủ này không phải kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của họ!
Bởi vì cho dù là thiên thời, địa lợi, hay là nhân hòa ở hiện tại đều nghiêng về phía Thiết Quyền Môn.
Tại Giang Châu này, Lăng Việt đơn cô thế cô, căn bản không có tư cách chống lại Thiết Quyền Môn, hơn nữa, khi thời gian bách môn quyết chiến đang đến gần, Lăng Việt bắt buộc phải bảo toàn thực lực của mình, thậm chí còn cần kết giao đồng minh để tăng cường sức mạnh bên phe mình nữa!
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa… Lăng Việt không có lý do gì mà không đồng ý!
Nhưng… nét mặt của Lăng Việt vẫn cứ thờ ơ, như thể… hắn nãy giờ không hề nghe lời mọi người nói.
“Bên phía Thiết Quyền Môn mấy người thật cho rằng bản thân mình là một món đồ sao?”
Một câu nhàn nhạt vậy thôi, ngay lập tức làm cho bầu không khí trong lòng trở nên cực kỳ quái dị, bảy trưởng lão của Thiết Quyền Môn nghe vậy liền đi thẳng vào vấn đề.
“Họ Lăng kia, cậu là có ý gì chứ?”
Lăng Việt khẽ híp mắt, bắn ra hai luồng ánh sáng lạnh lẽo, hai luồng ánh sáng đó đâm về phía Thất trưởng lão y như một thanh kiếm.
“Muốn chết à!?”
Thất trưởng lão hừ một tiếng, lập tức vận dụng chân khí để chống cự lại.
Nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai bên quá gần cho nên Thất trưởng lão căn bản không kịp phản ứng lại được, khi kiếm quang vừa lóe lên, thì hai cánh tay của Thất trưởng lão cũng rơi xuống, ông ta la hét đau đớn thảm thiết, sắc mặt cũng tái nhợt như sáp!
Nếu như ông ta không phải tu sĩ, không có chân khí hộ thể, thì ông ta lúc này nhất định đã bị chết rồi.