Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc

Mí mắt của Lăng Việt khẽ nhúc nhích, biểu lộ này của Lăng Việt khiến Minh Thừa không khỏi có một trận buồn cười.

Theo Lăng Việt năm năm, cho tới bây giờ hắn chưa thấy qua Lăng Việt có cái vẻ mặt này, chỉ có cô gái tên Mục Y Nhân kia, mới có thể làm cho tâm tình của Lăng Việt như vậy.

Trên bầu trời tối, ánh trăng và những ngôi sao lấp lánh, Mục Y Nhân có hẹn cùng với Lăng Việt ở nhà hàng lớn tại Giang Nam. Lúc này nàng đang đợi ở trước cửa.

Hôm này tâm tình của cô không tệ.

Cô mặc một bộ váy dài màu tím, đẹp không tả nổi. Dây đeo của bộ váy được thiết kế lộ ra bờ vai, tô điểm lên phong cách cao quý, mái tóc dài như thác nước, khí chất ưu nhã, một cỗ Tiên khí như ẩn như hiện không cách nào nói rõ.

Nhìn thấy Lăng Việt đến, cô liền lập tức tươi cười đón tiếp.

“Được một cô gái trẻ mời ăn cơm, anh còn đến trễ, thật sự không đủ ga lăng nha?”

Lăng Việt áy náy cười một tiếng.

“Xin lỗi, có chút việc nên chậm trễ.”


“Đùa anh chút thôi, đi nào, tôi đã gọi một chút đồ ăn rồi.”

Lăng Việt gật đầu, cùng Mục Y Nhân đi vào nhà hàng.

Mục Y Nhân gọi mấy món ăn cùng với loại rượu đắt tiền, có thể nhìn ra được, bữa cơm này cô chuẩn bị rất chu đáo.

“Tại sao tối nay lại có hứng mời tôi ăn cơm vậy?”

Mục Y Nhân cười thần bí.

“Anh đoán đi?”

Ánh mắt của Lăng Việt khẽ nhúc nhích.

“Chuyến làm ăn thuận lợi rồi sao?”


Mục Y Nhân sững sờ, chợt thật dài thở phào một hơi. Đắng chát cười một tiếng.

“Quả nhiên, tôi biết là vì anh.”

Nàng rót một chén rượu cho Lăng Việt, nói:

“Hôm nay tôi nghĩ mãi mà không hiểu, vốn dĩ Omega không muốn hợp tác với chúng tôi, vì sao lại đột nhiên đổi ý đồng ý hợp tác, lại còn đưa một số tiền lớn nữa! Ngay từ đầu, tôi cứ tưởng rằng cha tôi trên trời có linh thiêng phù hộ cho tôi, nhưng khi tỉ mỉ suy nghĩ, thì chuyện này quả thật rất hoang đường. Về sau suy nghĩ cẩn thận hơn thì liền hiểu được là vì đối phương thấy được tấm danh thiếp của anh!”

Dừng một chút, nàng mở miệng lần nữa.

“Tôi có nhờ người điều tra, chứ được in trên danh thiếp là được chế tạo từ vàng thật! Chỉ một cái tên trên danh thiếp lại dùng vàng thật chế tạo ra, chắc chắn không phải người bình thường rồi!”

Nói xong, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Lăng Việt liếc một chút.

“Anh… Rốt cuộc là ai?”

Lăng Việt bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm, thản nhiên trả lời:

“Sự hiếu kỳ với một người con trai, rất nguy hiểm.”

Mục Y Nhân cười một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận