“Anh cảm thấy, bởi vì anh giúp tôi mà tôi sẽ thích anh sao? Anh không cần phải lo lắng đâu, bởi vì tôi đã có chồng.”
“Ồ?”
Lăng Việt hơi nhíu mày.
“Mục tiểu thư còn trẻ như vậy, mà đã có chồng rồi sao?”
“Không sai! Anh ấy là thanh mai trúc mã với tôi.”
Dừng một chút, nàng đắng chát cười một tiếng.
“Nếu như ánh ấy không mất tích, chắc chắn cũng lớn như anh rồi?”
“Mất tích? Một người không rõ sống hay chết, đáng giá để Mục tiểu thư vì hắn chờ sao?”
Mục Y Nhân nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhấp một ngụm rượu, sắc mặt kiên định nói:
“Đáng giá! Tôi sẽ mãi chờ anh ấy trở về, trở về cưới tôi!”
Khóe miệng Lăng Việt hơi nhếch, hướng về Mục Y Nhân nâng chén.
“Cô si tình như vậy, người con trai ấy chắc chắn sẽ không phụ lòng cô. Chúc cô sớm ngày tìm được hắn!”
Mục Y Nhân cùng Lăng Việt chạm cốc.
“Cám ơn, đến lúc đó hi vọng anh có thể tới tham gia hôn lễ của tôi.”
“Nhất định.”
Rượu cũng đã uống, từ phía cửa chính của nhà hàng, có mấy bóng người đi vào.
Khuôn mặt kia, làm cho Lăng Việt nhớ lại một chút kí ức.
Sau khi mấy bóng người đi vào nhà hàng, cũng chú ý tới Lăng Việt và Mục Y Nhân, liền lập tức đi lên phía trước.
“Thật là đúng dịp, đây không phải là bạn học Y Nhân sao?”
“Triệu Cường, Tống Vũ Hân… Chẳng lẽ các bạn cũng tới chỗ này ăn cơm sao?”
“Chúng tôi vừa thi đại học, điểm cũng không tệ cho nên tới chỗ này làm tiệc chúc mừng một chút. Không nghĩ tới vừa vặn đụng phải cô. Đúng rồi, anh chàng đẹp trai này là ai? Bạn trai cô hã?”
Mục Y Nhân sững sờ, liền vội vàng lắc đầu.
“Bạn trai tôi, chỉ có một người là Lăng Việt. Vị này là bạn bè của tôi.”
Nhắc đến Lăng Việt, sắc mặt của mấy người liền tỏ ra chán ghét.
“Y Nhân, tại sao cô cứ nghĩ đến tên phế vật kia chứ?”
“Đúng vậy Y Nhân, Lăng gia sớm đã sụp đỗ, tên Lăng Việt phế vật kia cũng bị người ta đánh gãy hai chân, cũng không biết là sống hay chết!”
Lông mày xinh đẹp của Mục Y Nhân dựng lên.
“Đủ rồi! Tôi không hy vọng có bất kỳ người nào chửi bới Lăng Việt!”
Nghe giọng nói của Mục Y Nhân, mấy người này không chỉ không dừng lại, ngược lại còn làm trầm trọng thêm.
“Y Nhân, cô hà tất phải như vậy đâu? Lấy dung mạo của cô, nam nhân theo đuổi cô có thể từ nơi này xếp tới Yến Kinh! Cần gì phải sống chết nhớ thương Lăng Việt?”
“Không nói đến cái tên Lăng Việt đã bị sói ở trên núi gặm đến nỗi ngay cả xương cốt đều không còn! Xem như hắn còn sống cũng đã trở thành một tên tàn tật, hiện tại mà nói thì không chừng hắn đang ở dưới cây cầu nào đó ăn xin để sống qua ngày ấy chứ! Cô đợi hắn, chẳng phải là lãng phí tuổi trẻ tươi đẹp của chính mình hay sao?”