“Các vị có thể nghĩ như vậy, tôi rất vui mừng. Lần này tới Giang Châu, thứ nhất bởi vì Giang Châu là quê hương của tôi. Thứ hai, là vì tiếp nhận Giang Châu, từ nay về sau, Giang Châu là địa bàn của Quỷ Cốc!”
Mọi người nghe vậy, trong lòng đều vui mừng.
Các châu tại Hoa Hạ đều có phụ thuộc, nhưng cũng không phải toàn bộ.
Giang Châu tiếp giáp Giang Nam có nhiều mảnh đất màu mỡ, lại không có một vị chủ nhân chân chính.
Mọi người ở các nơi làm ăn tuy không tệ, nhưng ở nơi này có các gia tộc giàu có thiếp lập quy tắc cho nên có quá nhiều sự trói buộc.
Thế nhưng nếu như Giang Châu được Quỷ Cốc tiếp nhận, không nói đến bọn họ đều là đệ tử ngoại môn của Quỷ Cốc, bọn họ từ nay về sau không còn sợ tên nào nữa.
“Mấy nhà chúng tôi ở Giang Châu đều kinh doanh mấy trăm năm, ngày đêm đều chờ đến ngày này.”
“Cung Chúc thiếu chủ, sớm ngày đoạt được Giang Châu!”
Lăng Việt gật gật đầu.
“Hồi tháng ba, ta tiếp nhận một chức vị do Long Tổ của Hoa Hạ Long cấp, xem như là một trong những thiếu tướng của Long Tổ, từ nay về sau các vị làm việc tại Giang Châu nếu là bị ai ngăn cản, có thể báo tên tuổi của ta.”
Sắc mặt của mọi người đều đại biến.
“Hít hà~! Thiếu chủ tuổi còn trẻ đã trở thành Thiếu tướng, thật sự là không tầm thường!”
“Tôi nghe nói, trong chốn võ lâm các đại môn phái, chỉ có rất ít thiên tài có thể đạt được quân hàm Thiếu Tướng của Long Tổ! Yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt! Hoa Hạ năm ngàn năm, đến bây giờ cũng bất quá có trăm người thu được quân hàm Thiếu Tướng của Long Tổ, không nghĩ tới Thiếu chủ cũng đã nhận được quân hàm Thiếu Tướng!”
“Xem ra Quỷ Cốc muốn nuốt chửng Giang Châu chỉ ở trong tầm tay!”
Minh Thừa nhìn thấy mọi người nghị luận ầm ĩ, không khỏi trợn trắng mắt.
“Các ngươi hiểu được cái quái gì? Thiếu chủ nào chỉ là thành Thiếu tướng? Ngài ấy đã phá vỡ ghi chép của lịch sử, trở thành Thiếu Tướng trẻ tuổi nhất. Không chỉ có như thế, ngày ấy cũng trở thành một trong Tứ Thiếu của Võ Lâm! Võ Lâm Tứ Thiếu hiểu không? Cũng là một người trầu bò nhất bên trong hơn một trăm tên Thiếu tướng Long Tổ”
“Hít hà ~!”
Ở trong tim tất cả mọi người co thắt lại, một lần nữa cùng nhau nhìn về phía thiếu niên, lúc này trong thâm tâm của mọi người đều kính sợ.
Ở trên mặt của Lăng Việt không biểu hiện sự sợ hãi, ngược lại hiện ra sự trầm ổn. Nhìn thấy hết những chuyện vui buồn, hiểu hết lòng người ấm lạnh của nhân gian.
Lăng Việt, sớm đã không phải là người bình thường.
“Thiếu chủ vinh dự nhận lấy quân hàm Thiếu tướng, vinh thăng một trong Tứ Thiếu của Võ Lâm, chúng tôi cần phải mở tiệc chúc mừng, thay thiếu chủ mời khách, không bằng Thiếu chủ cho chúng tôi vài phút, để cho chúng tôi đi chuẩn bị một phen?”
Lăng Việt nhấc nhấc tay.
“Không cần vội! Sau khi ta nắm Giang Châu được rồi hẵn làm. Tối nay tôi có một chuyện muốn làm.”
Dứt lời, hắn vung tay lên.
Tú Nhi lập tức đưa cho hắn một phần tư liệu.
Lăng Việt nhận lấy, hắn vẫn chưa nhìn tư liệu chỉ là nhìn lướt qua tất cả mọi người.