Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc

“Mẹ nó! Cái thứ con gái đỉ điếm này! Đã tới chỗ này mày còn muốn giả thanh cao với tao hã? Mày thì tính là cái gì? Một đứa con gái nghèo hèn, tao muốn chơi mày thì chơi mày, mày chạy đi được sao? Buổi tối hôm nay tao không làm mày ở trên giường không kêu rên là không được! Đứng lên cho tao ngay!”

Hắn không chút do dự nắm lấy tóc của cô gái, kéo mạnh về phía căn phòng bên cạnh.

Cô gái bị dọa đến gào khóc, ánh mắt của cô nhìn thấy Lăng Việt, vội vàng cầu khẩn hét lên:

“Tiên sinh, mau cứu tôi, van cầu ngài mau cứu tôi, ô ô ô….”

Nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng cùng sợ hãi của cô gái, làm Lăng Việt nhíu mày.

Trong lúc hoảng hốt, hắn dường như thấy được hình ảnh của năm năm trước đây, một bé trai bất lực không ngừng quỳ xuống đất dập đầu.

“Van cầu các ngươi… Tha co cha mẹ của tôi đi.”

“Các ngươi muốn giết thì giết tôi đi, không nên làm bị thương cha mẹ của tôi mà… Ô ô ô….”




Lúc Đỗ tổng kéo cô gái đi ngang qua, Lăng Việt giống như bị quỷ thần xui khiến duỗi thẳng cánh tay của mình ra ngăn cản Đỗ tổng.

“Làm việc chừa một đường lui, đừng khi dễ người nghèo.”

Ánh mắt lạnh lùng của Đỗ tổng nhìn hắn một cái.

“Mày lại là thứ gì đây? Cút sang một bên cho tao! Chuyện của tao đến lượt mày quản hã?”

Ánh mắt của Lăng Việt trở nên lạnh lùng.

“Tôi cho ông ba giây đồng hồ để xin lỗi, còn có thể sống sót.”

“Con mẹ mày cút….”

Khi chữ “cút” còn cũng chưa nói ra miệng, Lăng Việt trực tiếp tát mạnh một cú, cú tát mạnh này của Lăng Việt làm cho cả thân hình của Đổ tổng bay ra ngoài.

Oanh — —!


Đỗ tổng liên tiếp lăn lộn trên mặt đất, liên tục kêu gào thảm thiết.

“Mặt của tôi! Nhóc con mày dám đánh tao, mày nhất định phải chết! Mày có biết tao là ai hay không hã? Tao nói cho mày biết tao chỉ tùy tiện liền có thể kêu một đám người đến đánh gãy tay chân của mày! Ngây bây giờ mày lập tức quỳ xuống nói xin lỗi cho tao!”

Hai tay Lăng Việt đặt sau lưng, sắc mặt lạnh nhạt gằn giọng:

“Bây giờ ngươi quỳ xuống nói lời xin lỗi, tôi chừa cho ông được toàn thây!”

“Được lắm! Vẫn còn mạnh miệng lắm? Được rồi! Nhóc con mày chờ đó cho tao, có gan liền đừng chạy! Bây giờ tao đi gọi người!”

Nói xong, Đỗ tổng nhanh chóng chạy về hướng đại sảnh, Lăng Việt cũng không có ngăn cản, bởi vì hắn rõ ràng đối phương… Sẽ còn trở lại.

Cô gái tên Tiểu Tuyết này từ dưới đất đứng lên, nàng nắm lấy cánh tay của Lăng Việt vội vàng hô:

“Tiên sinh, cám ơn ngài đã cứu tôi, ngài chạy mau đi! Ngài đánh Đỗ tổng, hắn sẽ không bỏ qua ngài đâu! Đỗ tổng có quen biết với Liễu Thanh, tên Liễu Thanh này là thủ hạ đắc lực của Hoa Hồng Đen, ở nơi này hắn có giết người cũng không bị gì cả.”

Sắc mặt của Lăng Việt lạnh nhạt rút tay khỏi tay của cô gái.

“Không cần.”

Nói xong, hắn liền tự mình đi vào trong toilet.

Tiểu Tuyết tức tối dậm chân xuống đất một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận