“Tên tuổi của tôi cũng không phải lớn lắm, tôi họ Tần tên một chữ là “Lãng”
“Hóa ra là Tần tổng. Trước kia chưa từng gặp qua, hôm nay gặp mặt thật đúng là mở mắt. Ở lầu năm tôi có mở hai bình Conti, không biết Tần tổng có thể lên lầu một lần hay không?”
Tần Lãng híp mắt, cười nhạt bảo:
“Xin lỗi không thể làm được! Hôm nay vận may của tôi tốt như vậy, đương nhiên muốn chơi suốt đêm, phải thắng nhiều tiền hơn nữa, làm sao phải rời đi chứ?” . truyện kiếm hiệp hay
Ánh mắt của Hoa Hồng Đen híp lại, trong ánh mắt tỏa ra hai vệt sáng lạnh lẽo đến thấu xương.
“Tần tổng, trước uống chén rượu rồi nghỉ ngơi một chút, không chậm trễ chuyện chơi bài của ngài đâu.”
Tần Lãng cười hắc hắc.
” Bà chủ Hoa hồng, chẳng lẽ là… Thua nhiều quá sợ rồi sao? Nói thẳng là được rồi? Nếu như chơi không nổi, thì cũng đừng chơi!”
Ánh mắt của Hoa Hồng Đen híp lại, uy áp lạnh lẽo làm người khác có loại cảm giác lạnh giá tỏa ra bốn phía, làm cho tất cả mọi người ở đây nhịn không được đều run rẩy.
Thiếu niên tên Tần Lãng, tự nhiên cũng đã nhận ra được Hoa Hồng Đen đang đang tức giận, hiện tại trong lòng của hắn cũng có một chút lo lắng và bất an.
Nhưng lúc này, mọi người cũng không chú ý tới trên ngón tay của hắn đang mang một chiếc nhẫn màu xanh biếc, chiếc nhân này hơi hơi lóe lên một cái, nỗi sợ hãi trong lòng của hắn liền toàn bộ biến mất.
Khóe miệng của hắn giương nhẹ, hai chân bắt chéo, khuôn mặt mang theo vẻ bất cần đời, lạnh nhạt cười nói:
“Làm sao? Đường đường là Hoa Hồng Đen, chỉ thua chút tiền như vậy liền nổi giận rồi sao? Vậy sau này ai còn dám đến chơi ở sòng bạc của cô nữa? Không cho phép người khác thắng tiền, thì chơi còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Hoa Hồng Đen giật mình, ánh mắt liếc một vòng bốn phía, nhìn thấy bên trong ánh mắt của mọi người ở đây đều có chút cổ quái.
Chuyện này khiến trong lòng của Hoa Hồng Đen có chút căng thẳng, nàng hận tên thiếu niên trước mặt này.
Nếu như hiện tại nàng xuất thủ đối phó Tần Lãng, việc làm ăn sau này của nàng cũng không cần làm tiếp nữa rồi.
Tên thiếu niên đáng chết này vậy mà biết được điểm yếu của nàng!
Mà lại… cái ánh mắt của hắn thật sự rất đáng ghét!
Nhìn Hoa Hồng Đen không có ra thủ đoạn gì nữa, khóe miệng của Tần Lãng tạo ra một đường cong.
Hắn tựa lưng về phía sau ghế, cánh tay để lên đầu gối, đắc ý cười nói:
“Chia bài, chia bài đi nào! Hôm nay bản thiếu muốn chơi lớn một trận mới được!”
Người chia bài là một cô gái xinh đẹp mặc một bộ quần áo tây màu đen, nàng lén nhìn Hoa Hồng Đen, hơi hơi cắn môi, sắc mặt có chút do dự.
Sắc mặt của Tần Lãng lạnh lùng.
“Này! Lỗ tai của cô bị điếc phải không? Nhanh chia bài cho bản thiếu, có nghe hay không?”
Trong lúc tên thiếu niên họ Tần đang phách lối, một giọng lói bình thản từ phía sau lưng truyền đến.
“Nếu cậu đã muốn chơi như vậy, không bằng… Tôi chơi với cậu được chứ?”
“Hã?”