Khi một đao kia chém tới, Lăng Tiêu chậm rãi nhắm mắt lại. Tần Lãng nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Tiêu, khóe miệng của hắn giương nhẹ, ở trong mắt hắn suy đoán, bây giờ Lăng Tiêu đã triệt để buông tay rồi!
Nhưng… Ngay lúc một đao kia cách cái trán của Lăng Tiêu khoảng cách rất nhỏ, không đến mười cm, đột nhiên hai mắt của Lăng Tiêu mở ra, ở sâu trong hốc mắt của hắn hiện lên một loại ánh sáng màu vàng như điện chớp bắn ra ngoài.
Một lát sau…
Gió ngừng thổi…
Đèn ngừng lung lay…
Tần Lãng ngã xuống đất…
Máu tươi bắn ra bốn phía…
Tất cả mọi thứ đều khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, Lăng Tiêu chậm rãi đứng dậy, hắn hướng về phía bên ngoài mà đi.
“Tối nay chơi rất vui vẻ, Hoa Hồng, dọn dẹp một đi.”
“Vâng, Thiếu chủ!”
Hoa Hồng cố gắng chèn ép sự hoảng sợ ở trong lòng của mình xuống, hai mắt nàng nhìn về phía bóng lưng kia, lúc này trong lòng của nàng thật sự triệt để kính trọng rồi!
…
Sau mười phút, Minh Thừa hùng hùng hổ hổ đi tới trên xe.
“Con mẹ nó, hôm nay thật sự là xúi quẩy. Không nghĩ tới cả ngày đánh ngỗng, hôm nay lại bị ngỗng mổ vào mắt! Thiếu chút nữa đã bị tên nhóc con kia đánh cho trọng thương rồi!”
Lúc này vẻ mặt của Tú Nhi lộ ra sự quan tâm hỏi khẻ:
“Minh gia, vết thương trên người của ngài như thế nào rồi? Có cần để Thiếu chủ xem giúp ngài một chút hay không?”
“Yên tâm đi, không chết được! Lại nói hôm nay tôi làm Thiếu chủ bị mất mặt, tôi không còn mặt mũi nào để Thiếu chủ chữa bệnh cho tôi.”
Dừng một chút, cậu ta lại mở miệng hỏi:
“Thiếu chủ, cái tên nhóc con kia rốt cuộc là ai? Thuộc hạ nghe Hoa Hồng nói là tên nhóc con này cũng chỉ là một kẻ nghèo hèn, lại thi rớt đại học, hắn vừa mới nghĩ học mấy ngày liền đi làm công việc rửa chén đĩa ở một quán rượu, làm sao đột nhiên lại trâu bò như vậy? Chẳng lẽ người tu luyện võ đạo ở thế tục đều ẩn tàng sâu như vậy sao?”
Lăng Tiêu cười cười, bàn tay mân mê chiếc nhẫn màu xanh biếc.
“Không phải hắn ẩn giấu thực lực, mà là hắn có vận may không tệ. Nếu như không phải đụng phải tôi, thì hôm nay… Cậu không giết được cậu ta đâu! Không chỉ là như thế, cậu ta sẽ còn dần dần mạnh lên, có thể trèo lên đỉnh của Giang Châu, thành tựu của cậu ta rất to lớn. Nếu nói về tương lai thì nói không chừng cậu ta còn muốn một mình xông lên Quỷ Cốc giết cậu, để báo mối thù của ngày hôm nay. Sau đó thể diện của Quỷ Cốc cũng sẽ mất hết, đến lúc đó thì toàn bộ người của Quỷ Cốc liền động thủ chém giết cậu ta, nhưng sau cùng… Tất cả cũng sẽ trở thành điểm kinh nghiệm cho người ta mà thôi.”
“Hít hà ~!”
Minh Thừa hít sâu một hơi.