“Cô cũng có thể không cần phải quan tâm tới ông ta!”
Dứt lời, Lăng Việt quay người rời đi, Tú Nhi ở phía sau vỗ trán một cái.
“Ông trời, cái thái độ ngạo mạn này của Thiếu chủ, đến lúc nào mới chịu giảm bớt một chút đây?”
Minh Thừa đi tới, cười ha hã.
“Thiếu chủ là một đời thiên kiêu, bộ dạng Đế Hoàng, thái độ cần phải giảm bớt sao?”
Tú Nhi một mặt bất đắc dĩ nói:
“Minh gia, ngài đừng có nhúng tay vào. Để tôi đi nói chuyện với Tôn Cao Quan một chút, tâm tình của Thiếu chủ giống như không tốt lắm, ngài nên đi theo Thiếu chủ, đừng để xảy chuyện gì rắc rối, xong việc rồi thì phải nhanh chóng đem thiếu chủ mang đến đây.”
“Đã hiểu!”
Lúc này cô gái đang chuẩn bị nổ máy, Lăng Việt ngồi ở phía sau cùng với Mục Y Nhân, lúc xe đang muốn lái xe đi thì Minh Thừa đột nhiên mở cửa xe, làm nàng giật mình phải thắng gấp, nàng tức giận quát:
“Anh làm gì đấy?”
Lăng Việt khẽ nhíu mày, nói:
“Không có việc gì, cậu ta là người của tôi, đi thôi.”
Thấy Lăng Việt nói như vậy, cô gái cũng chỉ có thể ngậm miệng, nhưng trong miệng lại nhịn không được nói lầm bầm:
“Người ở bên quái nhân, cũng đều là quái nhân!”
Minh Thừa xấu hổ cười một tiếng.
“Cô gái nhỏ, nếu như cô nói Thiếu chủ nhà tôi là quái nhân thì tôi thừa nhận, nhưng tôi là người bình thường hàng thật giá thật đấy nhé!”
Cô gái trừng to mắt, hoảng sợ hỏi lại:
“Anh có thể nghe được tôi nói sao?”
“Tất nhiên rồi!.”
Vẻ mặt của Minh Thừa biểu lộ một chút đắc ý, nhìn thấy cô gái tức giận không thể làm gì được mình chỉ có thể chu cái miệng nhỏ nhắn, hai bên quai hàm phình lên trông rất đáng yêu, Minh Thừa nhìn thoáng qua, khuôn mặt già của hắn cũng đỏ lên một chút.
…
Xe rất nhanh đã đi tới tập đoàn Y Nhân, bốn người xuống xe, một đường thẳng đi đến phòng họp.
Lúc đi lên, nhân viên của công ty đều chỉ trỏ về phía Mục Y Nhân.
Hiển nhiên là bọn họ đã sớm nghe được một chút gì đó.
Giờ phút này, tất cả mọi người cũng đã hiểu một điều, lại chờ thêm một lúc nữa, Mục Y Nhân có khả năng không còn là tổng tài của tập đoàn Y Nhân.
Nhưng cũng không có ai thương hại nàng, ngược lại là đều cười trên nổi đau của nàng.
Người thắng làm vua, người thua làm giặc.
Thói đời nóng lạnh, ở cái xã hội khắc nghiệt này vốn không phải là nơi để thương hại người khác!
Một hàng bốn người đi vào bên trong phòng họp, hai ba mươi vị cổ đông lớn nhỏ đều ở nơi này.