Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc

Nói xong, hắn liền trực tiếp cúp điện thoại.

Nhìn lướt qua trong biệt thự, thấy ông nội Trương Đạo Sơ của mình đang pha trà cho Lăng Việt, với lại nhìn thấy cái bộ dáng khách sáo của Lăng Việt làm trong lòng của Trương Văn Hách cực kỳ khó chịu.

“Hừ! Phách lối cái mẹ gì chứ? Lại dám để cho ông nội của Nanh Sói Binh Vương tao rót trà cho mày? Chờ tao tra xét được lai lịch của mày, liền sẽ để cho mày đẹp mặt ra!”

Chỉ sau vài phút đồng hồ, chiếc điện thoại của Trương Văn Hách vang lên.

Hắn lập tức kết nối.

“Này! Có tra được không?”

“Đương nhiên tra được! Tôi nói Nanh Sói đại nhân nha, chẳng lẽ ngài còn chưa tin tưởng trình độ kỹ thuật hacker của Hồ Yêu tôi sao?”

“Đừng có mà nói những chuyện vớ vẫn này với tồi nữa, nhanh chóng đem tư liệu chuyển qua đây, tôi muốn nhìn một chút, rốt cuộc tên này là thần thánh phương nào?”

“Nanh Sói đại nhân, người ta khổ cực điều tra tư liệu cho ngài như vậy, chẳng lẽ ngài không có một chút đau lòng cho người ta hay sao?”

“Yên tâm đi, trong lòng của cô nghĩ cái gì tôi đều biết. Lần trước tại châu Phi cướp được 10 triệu đô la mỹ, phần của tôi sẽ thuộc về cô!”

“Không hổ là Lang Vương đại nhân, đúng là hào phóng nha! Vậy thì một cô gái nhỏ như tôi đành nhận vậy!”

“Được rồi, đừng lải nhải nữa, chuyển tư liệu qua đây.”

“Được ~!”

Trương Văn Hách thấy màn hình điện thoại di động sáng lên, hắn mở ra xem.

“Lăng Việt, là con cháu của Lăng gia tại Giang Châu.”

“Cha có biệt danh là thần y tại Giang Thành, là một người lương thiện, danh tiếng vô cùng tốt. Nhưng ba năm trước đây, Lăng gia bị diệt, Lăng Việt cũng bị đánh gãy hai chân ném vào bên trong rừng sâu núi thẳm.”

“Số mệnh của tên nhóc con này quả thật là rất khổ, nhưng mà tại sao chỉ trong vòng năm năm, từ một tên phế nhân lại có thể trở thành Thiếu chủ gì đó chứ? Còn để cho ông nội của hắn cúi đầu xưng thần? Chắc chắn tám phần là một tên lừa gạt, hãy nhìn bản Lang Vương đại nhân tôi đến vạch trần mày!”

Trong khi Trương Văn Hách đang lầm bầm thì Trương Đạo Sơ cuống cuồng bận bịu hoảng loạn chạy đến.

“Văn Hách, công xưởng của nhà chúng ta cháy rồi, ông nội phải lập tức đến xem xét, con phải chiếu cố thật tốt Thiếu chủ, tuyệt đối không nên trêu chọc Thiếu chủ! Biết chưa hã?”

Trương Văn Hách vung tay lên.

“Yên tâm đi, ông nội! Con cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

“Được, vậy thì giao cho cháu việc tiếp đón Thiếu chủ, ông nội đi trước đã.”

“Ông nội mau đi đi, lửa cháy là chuyện lớn.”

Trương Văn Hách khoát khoát tay, đợi đến khi ông nội của biến mất trong tầm mắt, cậu ta thay đổi một bộ dạng tươi cười đắc ý.

“Ha ha ha.. Ông nội yên tâm, con khẳng định sẽ chiếu cố hắn thật tốt!”

Nói xong, cậu ta liền đặt hai tay sau lưng, từng bước từng bước thảnh thơi đi vào bên trong biệt thự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui