Thần Y Phục Thù - Thiếu Chủ Quỷ Cốc

Đã… Toàn bộ đứt gãy!

Giờ phút này trong lòng tất cả mọi người có mặt ở đây đều run lên!

Thủ đoạn của Lăng Việt rất tàn nhẫn, so với Trần Bá Thiên, chỉ có hơn chứ không kém!

Minh Thừa cười ha hả, lại lần nữa tiến về bên cạnh Lăng Việt.

“Thiếu chủ, còn có phân phó chuyện gì hay không?”

Lăng Việt nhàn nhạt nhìn lướt qua chung quanh, nói:

“Hôm nay người đến mừng thọ Trần Bá Thiên, một người, lưu lại một ngón tay. Lấy đó trừng trị.”

Mọi người sắc mặt đại biến, lời nói này của Lăng Việt ám chỉ không buông tha cho bọn họ!

Này! Ngươi… Ngươi không nên quá đáng! Trần gia có thù oán với ngươi, ngươi tìm Trần gia báo thù, tìm chúng ta làm cái gì?”


“Đúng đấy, chúng ta cũng không có trêu chọc ngươi!”

Ngươi một lời, ta một câu, mồm năm miệng mười, làm cho không khí cả đại sảnh ồn ào hẵn lên.

Dù sao nhiều người như vậy, ngươi cũng không có khả năng giết hết chúng ta?

Lăng Việt mí mắt khẽ nhúc nhích, há có thể không biết tâm tư của đám người này?

“Ta đã cho các ngươi cơ hội!”

Dứt lời, hắn quay người rời đi, Minh Thừa lập tức hướng về phía mọi người cười lạnh sau đó dẫn theo Trần Bá Thiên nhanh chóng đuổi theo.

Hai người vừa đi, mọi người liền thở dài một hơi, vỗ ngực lẫn nhau một cái, lộ ra cảm giác vui mừng.

“Haha.. Tiểu tử kia cuối cùng vẫn là một người, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại sợ hắn?”

“Không sai, một cây không chống nỗi một rừng, đối mặt với nhiều người như vậy, cho dù là Diêm vương lão tử, cũng không thể tùy tiện động thủ?”


“Thật sự mà nói thì chúng ta quá thông minh rồi!”

Trong lúc mọi người đang hưng phấn không chú ý tới những cây cột sát cạnh vách tường của khách sạn Giang Thành, bên trong đều đang chậm rãi nứt ra.

Chỉ sau mấy phút đồng hồ, Minh Thừa hướng về vị trí của khách sạn Giang Thành nhìn lướt qua, khách sạn Giang Thành đã hóa thành một đống đổ nát.

Tất cả mọi người, không có một tên nào trốn thoát, trừ Trần Bá Thiên sớm được xách ra khỏi từ trước.

Hắn nhịn không được cười lạnh.

“Một đám ngu ngốc. Thiếu chủ Quỷ Cốc vừa ra, Diêm Vương cũng muốn ngoan ngoãn chịu thua, bọn họ tính là thứ gì? Thế mà có lá gan vi phạm mệnh lệnh của Thiếu chủ.”

Lúc này Trần Bá Thiên đã dần dần tỉnh táo lại, thân thể đau nhức kịch liệt, nhưng cũng còn kém rất xa sự đau nhức tuyệt vọng ở trong lòng của hắn.

“Lăng Việt, ngươi giết ta đi! Ngươi có gan thì bây giờ liền giết ta!”

Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.

“Ngươi muốn chết rất đơn giản, đáng tiếc, ta không muốn để cho ngươi chết dễ dàng như vậy! Ta muốn để ngươi sống đến ngày cuối cùng của cuộc đời của ngươi, chịu sự dằn vặt cùng xám hối.”

“Ngươi sẽ chết không yên lành! Hoa gia sẽ không bỏ qua ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận