Thần Y Phục Thù!


Lời này của Lăng Việt là rất kiên định, giống như là lời nói vàng ngọc của một vị Quân Vương đối với một tên tướng sĩ!
Lập tức trong lòng của Minh Thừa run lên, trên mặt lại mang theo một tia khổ sở!
“Thiếu chủ, ngài là một người có bá nghiệp vĩ đại, chắc chắn sẽ có một ngày ngài đứng ở trên đỉnh cao của Vạn giới! Minh Thừa có thể ở bên cạnh, phụng dưỡng ngài, đã là mười phần may mắn.

Nhưng Minh Thừa không muốn liên lụy ngài!”
“Nếu như ngươi không muốn liên lụy ta, thì càng cần phải nỗ lực tu luyện! Sở dĩ ta mang ngươi theo bên người, cũng là bởi vì nhìn trúng tư chất của ngươi! Có ta Lăng Việt ở bên cạnh ngươi, thì trên đời này không có người nào có thể khi dễ ngươi! Nhưng ngươi không có ý chí muốn tiến lên, vậy thì ngươi có thể trở về Quỷ Cốc, một lần nữa gia nhập Chiến Thần đường để thao luyện, đừng ở đây làm ta thêm phiền lòng!”
“Thiếu chủ….”
“Đi đi, ngươi nhanh chóng trở lại phòng của mình, suy nghĩ cho kĩ, ta chỉ cho ngươi thời gian một đêm.

Nếu như ngươi nghĩ mãi mà không rõ! Ngày mai, ngươi cũng không cần chào tạm biệt với ta!”
“Thiếu chủ… Thuộc hạ, tuân mệnh.”

Minh Thừa lui ra ngoài, Lăng Việt dằng dặc thở dài một tiếng.

“Minh Thừa, ngươi xem ta là Thiếu chủ, ta coi ngươi là một người bạn, ta hi vọng ngươi tận lực quyết đoán, đừng làm cho ta thất vọng!”

Sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, Lăng Việt thay đổi quần áo của mình, hắn khoắc lên thân hình là một bộ âu phục được đặc chế, sau đó hắn bước ra cửa, Tú Nhi liền đuổi theo.

Hai người đi ngang qua gian phòng của Minh Thừa, Lăng Việt thản nhiên hỏi:
“Tại sao Minh Thừa còn chưa ra ngoài?”
Tú Nhi cũng nghi ngờ liền trả lời:
“Thuộc hạ cũng không biết? Đêm qua, Minh gia hỏi mượn thuộc hạ mười triệu, nói là muốn đi ra ngoài mua đồ, sau khi trở về thì vẫn trốn tránh ở trong phòng không ra, nếu không thì để thuộc hạ gọi?”
“Không cần, cứ mặc kệ cậu ta, chúng ta đi thôi.


Hôm nay cũng không có việc lớn gì, hai người chúng ta đồng hành là đủ.”
“Vâng! Thiếu chủ!”
Hai người bước lên xe rời đi, liền đi thẳng đến Công Viên Thủy Thượng Giang Châu.

Hôm nay Công Viên Thủy Thượng đã được ngăn cách hoàn toàn, dù sao buổi đấu giá này có rất nhiều đồ vật trọng yếu, một số khách khứa có thân phận cao quý, cũng không nên để người không phận sự ra vào.

Sau khi đi vào Công Viên Thủy Thượng, Tú Nhi và tài xế đi tìm chỗ đậu xe trước, còn Lăng Việt thì xuống xe một thân một mình đứng tại trước cửa ra vào.

Vừa mới đứng thẳng lưng chưa đến hai phút đồng hồ, một giọng nói có vài phần quen thuộc vang lên, giọng nói này là giọng của một cô gái từ phía sau truyền đến.

“Lăng Việt! Sao anh lại ở chỗ này?”
Lăng Việt hơi nhíu lông mày, hắn quay đầu nhìn lại, thì ra người gọi hắn là Lăng Tuyết, con gái của chú ba..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận