Thần Y Phục Thù!


Nói xong, Lăng Việt liền theo Mục Y Nhân đi vào công viên.

Thuận tiện nhắn một dòng tin nhắn gửi cho Tú Nhi.

Ở bên trong công viên đã sớm tụ tập không ít người, quần áo ở trên mỗi người đều là hàng hiệu, không có một món nào là hàng bình thường hay là đồ vỉa hè.

Gia đình của những người này, không phú thì quý.

Mục Y Nhân nhìn ra được sự nghi hoặc ở trong ánh mắt của Lăng Việt, liền giải thích:
“Những người có thể đến buổi đấu giá này, trên cơ bản không phải là những thiếu niên thiếu nữ bình thường, cho nên những buổi đấu giá từ thiện như thế này, thì dần dần biến thành nơi giao lưu của những người trẻ tuổi để tăng tiến tình cảm! Thậm chí có rất nhiều người sau khi từ buổi đấu giá này quen biết nhau, khả năng lại biến thành người yêu, chuyện này cũng khó nói!”
Lăng Việt gật gật đầu.

“Ồ thì ra là vậy!”
Trước đó hắn nghi ngờ vì sao Lăng Tuyết cũng tới nơi này, thì ra cô ta tới đều có nguyên nhân nha!

Những người hôm nay tới đây, có rất nhiều những anh chàng đẹp trai giàu có, lấy tính cách của vợ chồng chú ba, khẳng định sẽ để Lăng Tuyết tới nơi này tìm một gã bạn trai vừa lòng đẹp ý.

Bên cạnh người giàu có, đều muốn nắm chặt cơ hội để vươn lên!
Mà cho dù không tìm được đối tượng thích hợp, kết bạn được với hai ba người giàu có, cũng là chuyện tốt!
Đây là ý nghĩ chung của vợ chồng chú ba Lăng Việt.

Sau khi tiến vào bên trong công viên, Mục Y Nhân hướng Lăng Việt nói:
“Lăng Việt, tôi đi lấy thẻ chỗ ngồi.

Những buổi đấu giá này, nếu muốn lấy thẻ chỗ ngồi là phải nhìn bên trong thẻ ngân hàng, có bao nhiêu số dư.

Anh chờ ở đây một lúc, tôi rất nhanh sẽ trở lại.”
Lăng Việt gật gật đầu.

“Cô đi đi!”

Mục Y Nhân liền nhanh chóng đi về hướng để lấy thẻ chỗ ngồi ở cách đó không xa.

Mà Lăng Việt thì hai tay đặt sau lưng, nhìn ngó xung quanh.

Lúc hắn quay người lại, liền đụng phải Lăng Tuyết cũng vừa mới bước vào!
“Lăng Việt? Làm sao anh vào đây được? Mau đi ra! Nơi này không phải nơi anh có đến.”
Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một chút.

“Cô có thể đi vào, vì sao tôi lại không thể đi vào?”
Lăng Tuyết hừ nhẹ một tiếng, hơi hơi hất cằm lên, một mặt ngạo nghễ nói:
“Muốn đi vào công viên này, là phải có tư cách! Có nghĩa là phải có thư mời.

Mà người nắm giữ thư mời, không phú thì quý! Tôi dựa vào thân phận của cha tôi vất vả lắm mới có thể có được một tấm vé vào cửa.

Nhìn bộ dạng này của anh, nếu như bị người phát hiện chắc chắn anh sẽ bị bảo vệ đuổi ra! Đến lúc đó, rất mất mặt”
Nghe Lăng Tuyết chỉ trích mình, sắc mặt của Lăng Việt nhàn nhạt.

“Chuyện tôi có bị đuổi hay không… Thì không cần cô quan tâm, đừng có lo chuyện bao đồng!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận