Nhìn thấy hai tấm thẻ màu đen trong nháy mắt, Mục Y Nhân nhất thời hít sâu một hơi.
Lăng Việt khẽ nhíu mày.
“Sao vậy?”
Mục Y Nhân nuốt nước miếng một cái, hỏi:
“Thẻ của anh là được ngồi ở vị thứ hàng đầu tiên! Ở bên trong thẻ ngân hàng của anh lại có ít nhất 1.5 tỷ! Lăng Việt, rốt cuộc anh có thân phận gì?”
Mục Y Nhân không thể không chấn kinh cho được, bởi vì con số này thật sự là quá to lớn!!
Nếu như lúc trước không có Omega giúp đỡ, thì tập đoàn Y Nhân nhiều nhất mới tám, chín ngàn vạn giá trị thị trường, lại càng không cần phải nói tiền mặt ở trong thẻ chỉ hơn dưới 100 triệu như bây giờ
Thế nhưng mà cho dù là tiếp nhận sự trợ giúp lớn từ Omega, thì ở trong thẻ của Mục Y Nhân cũng bất quá mới có 100 triệu!
Thế mà người ta Lăng Việt, tùy tiện cũng có 1.5 tỷ, chuyện này khiến Mục Y Nhân làm sao không khiếp sợ cho được?
Lăng Việt cũng chưa có mở miệng, thì Tú Nhi liền cười nói:
“Thiếu chủ nhà chúng tôi, thế nhưng là Quỷ Cốc thiếu chủ! Số tiền 1.5 tỷ này cũng không quan trọng đâu, nhưng mà số tiền này chỉ là tiền Việt vặt của Thiếu chủ nhà chúng tôi mà thôi, cô không cần phải hoảng sợ đâu nha!”
“Hít hà ~!”
Mục Y Nhân lần nữa hít sâu một hơi, thốt ra không thành tiếng.
Lăng Việt khẽ nhíu mày, trừng mắt Tú Nhi một chút.
“Từ lúc nào ngươi lại trở nên lắm mồm lắm miệng như vậy rồi?”
“Ách! Thiếu chủ, xin lỗi! Tú Nhi lắm mồm!”
Tú Nhi lập tức cúi đầu tạ lỗi, Lăng Việt lắc đầu.
“Được rồi đi thôi, tất cả mọi người bắt đầu ổn định vị trí đi.”
Hàng phía trước không có người nào, Lăng Việt một người ngồi ở chỗ đó quá mức dễ thấy, bị mọi người nhìn chăm chú hắn cũng không thích.
May mắn chính là, thẻ đen cũng khôngnhất định phải ngồi hàng thứ nhất, có thể tùy ý lựa chọn chỗ ngồi, cho nên ba người Lăng Việt và Mục Y Nhân, Tú Nhi liền cùng nhau ngồi ở hàng vị trí thứ ba.
Chỗ ngồi là có hạn, ở phía sau có rất nhiều người không có tư cách ngồi, cho nên cũng chỉ có thể đứng!
Về phần Lăng Tuyết thì bị mấy cô bạn thân lôi kéo, từ trong đám người chui được phía trước nhất.
“Tiểu Tuyết, nhanh, nhanh đứng ở chỗ này! Vị trí này tốt, thấy rõ!”
“Hì hì, chúng ta không có có chỗ ngồi, có thể đứng ở đây, nếu so với những người ở phía sau chúng ta cũng tốt hơn nhiều rồi!”
“Đó là điều đương nhiên! Tôi có lòng tin, chờ sau khi chúng ta tốt nghiệp, cũng sẽ có bản lĩnh được ngồi ở hàng ghế trước nhất kia!”
Đám người Lăng Tuyết vừa nói vừa cười, ở bên trong ánh mắt cũng không khỏi không nghĩ đến những ước mơ xa vời đó.
Giống như cái ước mơ đó đã sắp đến gần..