Thần Y Phục Thù!


Lúc Lăng Việt nhìn cậu ta, câu ta cũng không hề để ý, còn tưởng rằng tên này cũng chỉ là một tên công tử bình thường mà thôi.

Nhưng cậu ta cũng không ngờ được Lăng Việt lại dám đối nghịch với mình!
“Anh bạn này có ý gì đây?”
Sắc mặt của Lăng Việt lạnh nhạt, hai chân bắt chéo lại với nhau, lưng dựa vào ghế.

“Tôi đang làm từ thiện đương nhiên là muốn tiền càng nhiều càng tốt.

Nếu cậu không thoải mái, có thể lại ra giá.”
Trần Lễ Thạch cười lạnh.

“Không chơi nổi sao? Cậu cho rằng, cậu đang nói chuyện với ai? Cậu là đang nói chuyện với người thừa kế hợp pháp của Trần gia! Cậu cũng không đi ra hỏi thăm xem danh tiếng của Trần Lễ Thạch ta đây! Cũng chính là một trong tám thanh niên giàu có nhất tại Giang Châu, có lúc nào tôi lại sợ người khác rồi?”
Dứt lời, cậu ta quay người vung tay lên.


“12 triệu!”
“Tê ~!”
Mọi người lại lần nữa hít sâu một hơi.

“Không hổ là Trần thiếu a! Quả nhiên lợi hại! Mở miệng lại tăng thêm 2 triệu!”
“Xài 12 triệu để mua Mộc Điêu, cũng chỉ có dạng gia đình giàu có như Trần gia mới có thể lấy ra được, còn về mấy ông chủ tầm thường ấy hã, nghĩ cũng không dám nghĩ!”
“Haha, theo tôi thấy thì tiểu tử kia đoán chừng là không còn dám mở miệng rồi!”
“Đó không phải là chuyện đương nhiên hay sao? Nhiều tiền như vậy, hắn làm sao có khả năng chi trả?”
Thanh âm của mọi người làm cho Trần Lễ Thạch cười đắc ý.

Mặc dù bỏ ra nhiều hơn 4 triệu, làm cậu ta có hơi đau lòng một chút.

Nhưng mà tiền không vấn đề, sỉ diện phải giữ cho bằng được, sĩ diện là quan trọng nhất!

Huống hồ, chỉ cần danh tiếng của Trần còn sau này tiền không thành vấn đề!
Nghĩ tới đây, cậu ta khinh thường lườm Lăng Việt một cái, bên trong ánh mắt của cậu ta tràn đầy sự cao ngạo!
Bản thiếu là người mà ngươi có thể trêu chọc sao?
Nhưng, ngay tại lúc hắn còn chưa đặt cái mông của mình xuống ghế, thì bỗng nhiên một giọng nói bình thản vang lên, hoàn toàn làm cho hắn run bật cả người.

“30 triệu!”
Toàn trường yên tĩnh như nước, Trần Lễ Thạch giống như là gặp ma, trong nháy mắt quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Việt.

Đến mức Mục Y Nhân cũng không khá hơn chút nào.

Cô một mặt mờ mịt nhìn Lăng Việt.

“Cho dù anh có tiền, cũng không thể phá của như vậy chứ?”
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.

“Tôi đã nói rồi, tôi không thiếu tiền.”
Trần Lễ Thạch hung hăng trừng Lăng Việt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận