“Xem như ngươi lợi hại!”
Nói xong, cậu ta hung hăng ngồi xuống, tức giận đến nói không ra lời.
Còn Vu Cát ở trên đài lúng túng gõ búa gỗ.
Mọi người tuy không nói lời gì, nhưng ở trong nội tâm của bọn họ đều là nổi lên sóng to gió lớn.
Rất nhanh, kiện đồ vật tiếp theo được đấu giá, cũng chính là một bộ quần áo tơ lụa từ thời Đường triều.
Lúc Trần Lễ Thạch vừa nhìn thấy món đồ đấu giá thứ hai, cậu ta mới thư giản đè nén được lửa giận ở trong lòng.
“Món đồ này,Trần gia chúng tôi nhất định phải có được! Bộ quần áo này là một bộ quần áo được chế tác từ công nghệ thêu thùa từ thời hoàng cung cổ đại, nếu như có thể sở hữu loại công nghệ này, thì nhãn hiệu của tập đoàn Trần gia có thể tăng mạnh sức ảnh hưởng.”
Một cô gái ở bên tay phải Trần Lễ Thạch, ôn nhu cười một tiếng, nịnh nọt nói:
“Lấy tài lực và thế lực của Trần thiếu, tuyệt đối không có người dám tranh giành với ngài!”
Nghe được lời nịnh nọt này của cô gái, Trần Lễ Thạch lại là lạnh lùng hừ một tiếng, gằn giọng:
“Bớt ở chỗ này vuốt mông ngựa.
Không phải mới vừa nãy có tên tiểu tử kia cũng tranh giành với tôi đấy sao?”
Cô gái sững sờ, vội cười nịnh nói:
“Trần thiếu, theo như tôi thấy thì có thể tiểu tử kia là muốn nịnh nọt Mục Y Nhân.
Nhưng mà hắn có thể có bao nhiêu tài sản chứ? Hắn hơn được Trần thiếu ngài sao? Đoán chừng nha, hắn vừa mới tiêu một số tiền lớn, tôi chắc chắn hắn đã cạn kiệt tiền rồi, tôi dám khẳng định hắn sẽ không có tiền để tranh giành với ngài đâu!”
Khóe miệng của Trần Lễ Thạch giương nhẹ.
“Lời này của cô cũng làm cho ta cảm thấy vui vẻ đấy!”
…
Ở bên này, lúc mà Mục Y Nhân nhìn thấy bộ quần áo tơ lụa kia, trong ánh mắt của cô nhịn không được toát ra một tia khát vọng.
Sắc mặt của cô lại làm sao có thể trốn thoát được ánh mắt của Lăng Việt.
“Bộ quần áo tơ lụa kia, cô rất thích hay sao?”
Mục Y Nhân khẽ giật mình, chợt đắng chát cười một tiếng.
“Bộ quần áo tơ lụa này là được chế tác từ một loại công nghệ thời cổ đại hoàng cung.
Nếu như có thể đạt được, đồng thời tiến hành nghiên cứu, thì đối với nhãn hiệu cùng sức ảnh hưởng của tập đoàn Y Nhân chúng tôi sẽ được tăng lên rất nhiều.
Nhưng mà giá tiền của bộ quần áo này cũng sẽ không quá thấp, cho nên tôi chỉ muốn nhìn một chút mà thôi, bởi vì tiền tôi mang theo là để tranh đoạt di vật gia tộc của người yêu tôi!”
Nghe được lời nói của Mục Y Nhân, trong mắt của Lăng Việt có một tia nước ấm chạy qua.
Cho dù Mục Y Nhân rất yêu thích món đồ đó, nhưng nàng vẫn lựa chọn từ bỏ.
Cô đem tất cả thể xác và tinh thần trao hết cho hắn.
Cho dù là một bức tranh không có chút ý nghĩa nào, cô cũng xem như là trân bảo.
Tình này của cô, cả đời khó quên!
“Nếu cô đã yêu thích, vậy tôi mua lại là được.”
“A?”.